CHÚ THẰN LẰN
Chú thằn lằn ngủ hoài bên giá sách
Như triết nhân đã hóa thạch ngàn đời
Chợt một hôm nghe lời mời của nắng
Chú cựa mình thức dậy để rong chơi
Nhưng bầu trời là trần nhà vuông vắn
Thế giới này là bốn bức tường vôi
Nắng qua khe cũng chỉ là khe nắng
Chớp qua song một khắc đã phai rồi
Đời chẳng đẹp vì bông hoa xa tắp
Tiếng chim kêu cũng khiến chú rùng mình
Cạm bẫy nào trong góc ngày rình rập
Chú nghi ngờ cả cánh bướm xinh xinh
Chú đâu biết ở ngoài kia gió mát
Giọt sương mai tinh khiết đến vô cùng
Trời rất rộng, và trời đầy nắng ấm
Vũ trụ này đâu chỉ nửa vòng cung
Qua khe hẹp, mặt trời là biển lửa
Gió rung cây bao xiết nỗi kinh hoàng
Chú len lén bò trở về chốn cũ
Đuôi thằn lằn còn nhịp nhịp hoang mang
Tôi cũng nằm lim dim bên giá sách
Như triết nhân đã hóa thạch ngàn đời
Nhưng hé mắt, tôi đã nhìn thấy hết
Chú thằn lằn trong suốt cuộc rong chơi
Lê Tuấn Đạt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét