MẤY GIÒNG VỚ VẨN
Ân tinh đang mang nặng
Với người, với hồn quê
Ta một đời thơ thẩn
Chưa ghét ai bao giờ
Nhưng ta, đời lận đận
Một tấm lòng tay không
Những câu thơ lơ đãng
Và nỗi buồn mênh mông
Có đôi người mắc dịch
Làm dơ dáng quê hương
Có bao người gian khổ
Lênh đênh mọi nẻo đường
Ánh đèn vàng hiu hắt
Hòa ánh trăng ngỡ ngàng
Ta ngồi ôm hai gối
Để hồn mình lang thang
Muôn loài chung hơi thở
Cùng chia nhau bầu trời
Mà sao ham hố thế
Chỉ một mình mình thôi
Nhưng nào đâu có được
Sống không yên một đời
Ta thương người dại dột
Nói không nghe. Đành thôi.
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét