MÙI HƯƠNG CỦA GIÓ
Ngồi ngẫm nghĩ về nhân gian một khúc
Bước chân qua có lắm thứ vờn
quanh
Thật tĩnh lặng gió luồn qua phổi
trống
Cứ mơ hồ trong nhớ nhớ quên quên
Ngồi ngẫm nghĩ về mùi hương của
gió
Cứ chừng như dường có lại dường
không
Từng giây, từng giây luồn qua
phổi trống
Đất và trời thì mãi mãi mênh mông