TỰ SỰ MỘT CƠN SAY
Lời tự sự chỉ cơn say
chia sẻ
Anh
nhìn theo làn gió gọi hư không
Còn lại chút lòng riêng nhòe nước mắt
Một
nỗi buồn ôm ấp mãi trăm năm
Đường
phố vẫn thênh thang niềm vui tạm
Ly
rượu tràn sóng sánh lệ trong veo
Quần
áo đẹp không dấu lòng tăm tối
Đài
xuân xanh héo hắt bóng rơi chiều
Anh thèm quá những cánh đồng ngát gió
Nâu nâu hè vỡ đất đợi mầm xanh
Anh thèm quá một cơn mưa trắng xóa
Lúa vào thu gờn gợn sóng ân tình
Anh thèm quá hàng me trên phố nhỏ
Đổ cơn mưa xuống suối tóc mây dài
Theo giọt mưa hay theo cành lá biếc
Cơn mơ hồng cứ thế mà bay bay
Đã thật xa những hàng rào dâm bụt
Biên biếc xanh điểm bông đỏ như son
Em bên trong anh bên ngoài chấp chới
Suối tóc dài cũng chấp chới bay nghiêng
Cũng cứ thế anh thèm thuồng lắm thứ
Của nhân gian thuở trời đất yên bình
Cũng cứ thế những cơn mơ không vẹn
Anh buồn buồn và say xỉn linh tinh.
Anh vẫn viết từng giòng đêm khuya khoắc
Nghĩ bâng quơ và viết cũng bâng quơ
Nỗi buồn trải thành đêm và bóng tối
Heo hắt sao chờ ngày hội trăng mơ
Anh vẫn viết từng trang và viết mãi
Mong nụ cười nào đó để nên thơ
Thơ thì nên nhưng nụ cười thì vắng
Liu hiu buồn thơ ướt đẫm cơn mơ
Nâng ly rượu gọi hoài vui chẳng tới
Vui ở đâu chưa thấy đến bao giờ
Thôi thì uống. Ừ. Anh nâng ly uống
Gọi vui đà chẳng được buồn ngu ngơ
Đời thế đấy. Cứ lu bù bát nháo
Anh làm sao yên ổn để yêu em
Ngàn trang viết gởi đời, đời chẳng nhận
Thôi thôi đành đem gởi đến mông mênh
Và ở đấy gió mây thì lơ đãng
Cứ che dần từng ánh mắt long lanh
Anh cứ thế nhìn lên tìm kiếm mãi
Còn em thì không thể nhận ra anh
Yêu nhau đấy mà nhìn nhau không thấy
Đêm mơ màng thiếu vắng một vòng tay
Nhưng lạnh quá vì mặt trời đi vắng
Nắng chang chang chỉ làm nóng ban ngày
Ai nhớ ai thì anh nào có biết
Em nhớ anh chăng anh cũng bí lù
Nên rốt cuộc một mình anh nhớ hết
Nhớ quay mòng mòng nhớ đến thiên thu
Để bớt nhớ anh làm thơ kể lể
Chuyện trên trời, dưới đất, chuyện chung quanh
Muôn người nói anh khùng. Ờ. Cũng được
Hóa ra là trời đất chỉ mình anh?
Rồi cho đến một ngày anh chợt hiểu
Người ta đang chém chết cánh rừng xanh
Và đâm nát những tấm lòng của biển
Ngày qua ngày bôi bẩn giòng sông lành
Bầu trời cũng không yên vì rác rưởi
Mây không còn chuyên chở những cơn mơ
Và gió thì nghẹn ngào than khóc mãi
Giận ầm ào nên suối lệ thành mưa
Biển lồng lộn như vào cơn hấp hối
Rừng te tua nhìn nước lũ tuôn về
Không chở nổi và giòng sông phẩn nộ
Cuốn nhịp cầu đời về chốn hư vô
Nâng ly rượu tràn qua từng nỗi nhớ
Cộng với buồn thành một nỗi bơ vơ
Chợt nhìn lại tóc pha đầy muối trắng
Người lạ người quen đều cũng ơ hờ
Những nỗi buồn làm nụ cười mếu máo
Với những niềm vui bưng mặt khóc òa
Và sự thật thì như là hư ảo
Còn mộng thì mãi mãi giấc mơ xa
Và phường phố mà hàng ngày qua lại
Vẫn ầm ào rác rến bụi vây quanh
Gót chân em cố làm mềm sỏi đá
Bờ cỏ non dần tàn úa trong anh
Tất cả những âm thanh rồi cũng bẩn
Chát chúa tai, ngực nghẹn lại từng hồi
Tiếng chim hót đang chìm vào quá khứ
Lời ca dao thi thoảng để rồi thôi
Và có thứ hương thơm bay mất biệt
Một mùi hương có tuổi hàng triệu năm
Bị hàng nhái đuổi xua không thương tiếc
Trong cơn mơ anh tìm kiếm. Âm thầm.
Người ta bước ra đường thơm sực nức
Với mùi hương không phải của riêng mình
Cả ánh mắt và nụ cười cũng thế
Biểu diễn thôi. Không biểu cảm chút tình
Người ta quá tham lam mà quên mất
Cứ hút máu trời, hút máu nhân gian
Làm đủ cách giở đủ trò quái đản
Quét màu sơn đỏ ướt những con đường
Bưng mặt khóc. Anh nhìn rơi nước mắt
Ngó lại mình chất ngất vạn cơn say
Nôn thốc tháo những bợn đời trong dạ
Em ơi em. Chẳng lẽ mất em rồi
Khi vầng trăng héo uá
Khi ánh sao lụi tàn
Lá xanh nhòa bụi bẩn
Giòng sông khóc mênh mang
Biển ầm ào giận dữ
Và rừng xanh hoang tàn
Tấm lòng anh khô khốc
Cơn say. Buồn mênh mang
Con đường như hiu quạnh
Anh thương mình, thương em
Thương cuộc đời khốn khó
Không còn lối êm đềm
Nhưng dẫu sao thì cũng…
Phải sống. Phải dần quen?
Thôi thì em xích lại
Cho gần anh. Nghe em.
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét