Doãn Quốc Sỹ
Hồ Thùy Dương
tập truyện cổ tích
ĐOÀN QUÂN XUNG PHONG
Mùa xuân
năm 2002, sau khi Khối Nhân loại Giác ngộ đã diệt xong bốn triệu quân xung
phong Bắc Á, các sử gia thế giới bèn họp nhau lại để ghi chép và phê phán thế
kỷ trước.
Tất cả sử
gia đều đồng ý mệnh danh thế kỷ 20 là “Thế kỷ của những kẻ sợ sự thật.”
Người có
tiền thì dùng tiền mua chuộc để khỏi phải nghe sự thật; người có cường quyền
thì dùng cường quyền khủng bố để khỏi phải nghe sự thật; người không có tiền và
không có cả uy quyền thì đi vay tiền, vay uy quyền mà mua chuộc, mà đàn áp để
khỏi phải nghe sự thật. Cho nên nhân loại tính đến gần cuối thế kỷ 20 sau Thiên
Chúa, đã có trên ba ngàn năm kinh nghiệm thực sự để suy ngẫm mà kết quả lịch sử
vẫn sao vào những lầm lẫn cũ, y như chiếc xe được dẫn dắt bởi một lũ lão nô lẩm
cẩm đã đui lại điếc.
Xét bề
ngoài – chỉ bề ngoài thôi – lời phê phán trên không oan chút nào. Phần tiền bán
thế kỷ 20 các đế quốc Tây phương tràn sang Đông phương ngự trị bằng sức mạnh,
sử dụng kẻ bị trị như súc vật, nhưng phàm những người mà coi người như súc vật
thì chính những người đó biến thành súc vật nhanh hơn. Thấy rõ nguy cơ đó, một
thi sĩ Đông phương đương thời có nói: “Thế giới ngày nay là trong tay
Thuyết giai
cấp đấu tranh, nhân danh cuộc sáng tạo đó, hoạt động trên khắp hang cùng ngõ
hẻm của thế giới và đạt được thắng lợi lớn vào mấy năm đầu hậu bán thế kỷ 20.
Thế giới phân đôi làm “Thế giới được giải phóng” của phe giai
cấp đấu tranh và “Thế giới tự do” của phe đế quốc cũ.
Để kịp thời
đối phó với địch thủ, các đế quốc vội nới bàn tay sắt cố lấy lòng các nước bị
trị mà giữ họ về phe mình, nhưng họ chỉ nới tới mức vừa đủ để các nước đó biến
thành vệ binh cho họ về quân sự cũng như về kinh tế. Hội nghị đủ loại mở liên
tiếp. Các lãnh tụ của hai phe vượt hàng ngàn vạn dặm đến để nghe nhau… nói dối.
Họ dối người, họ dối mình nhưng rất thành thực ở điểm chia nhau thế giới sao
cho công bình.
Trong buổi
giao động này, Thế giới tự do sống trong một bi hài kịch có
một không hai trong lịch sử nhân loại tính đến ngày đó. Không một nước nhược
tiểu nào được hoàn toàn độc lập liền trong hai tháng. Dưới áp lực vị kỷ của hai
phe lớn, các nước nhược tiểu buộc lòng phải ngả - hoặc làm như ngả - sang một
phe. Các đế quốc bên phe Thế giới tự do có kỹ thuật cao, có
tinh thần trách nhiệm, có tinh thần kỷ luật… nghĩa là có đủ những vật liệu của
công cuộc sáng tạo, tiếc thay vì tinh thần họ nặng nề vị kỷ nên tài năng sáng
tạo ở họ không có.