Gia Tài Để Lại
Còn được gì để lại cho con cháu,
Khi non sông từng chút một hao mòn.
Sóng Hoàng Sa bốn mươi năm uất hận,
Đảo Garma rít róng gió căm hờn.
Trên Bản Giốc thác chia hai ngã nước,
Thủy bất phân mà cắt được cho đành.
Đỉnh Lão Sơn tím vầng mây vong quốc,
Ải Nam Quan rơi lệ dưới trời xanh.
Cột mốc mới, những nụ cười chó má,
Cứ từng giờ rạch nát một biên cương.
Hồn tử sĩ lập lờ sương khói phủ,
Máu xương còn đẫm ướt cả quê hương.
Những nghĩa trang bị vùi trong quên lãng,
Của những anh linh chống lại bạo tàn.
Bia xiêu ngã cỏ xanh đành ấp ủ,
Khi lòng người lớn lối thói vong ân.
Đâu lẽ nào để lại cho con cháu,
Một phần non sông mất mát phảỉ thu hồi.
Một quê hương ngày từng ngày rách nát,
Đàn cháu con lại máu đổ xương phơi.
Đâu lẽ nào một gia tài để lại,
Là bao điều nhục nhã thế này sao.
Rừng nát, biển sôi, núi non nham nhỡ,
Và những giòng sông, con suối nghẹn ngào.
Ôi ông cha bốn ngàn năm dạy dỗ,
Biết giữ quê hương, yêu mến giống nòi.
Gương trung liệt vẫn luôn luôn ngời sáng,
Trang sử vàng son ta xé mất rồi.
Đâu lẽ nào để lại cho con cháu,
Giòng máu của ta là giòng máu ngu si.
Buổi chiều phủ xuống đời, ta cúi mặt,
Đi chết đi. Hèn hạ sống làm gì.
18.54 – 5/7/2014
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Còn được gì để lại cho con cháu,
Khi non sông từng chút một hao mòn.
Sóng Hoàng Sa bốn mươi năm uất hận,
Đảo Garma rít róng gió căm hờn.
Trên Bản Giốc thác chia hai ngã nước,
Thủy bất phân mà cắt được cho đành.
Đỉnh Lão Sơn tím vầng mây vong quốc,
Ải Nam Quan rơi lệ dưới trời xanh.
Cột mốc mới, những nụ cười chó má,
Cứ từng giờ rạch nát một biên cương.
Hồn tử sĩ lập lờ sương khói phủ,
Máu xương còn đẫm ướt cả quê hương.
Những nghĩa trang bị vùi trong quên lãng,
Của những anh linh chống lại bạo tàn.
Bia xiêu ngã cỏ xanh đành ấp ủ,
Khi lòng người lớn lối thói vong ân.
Đâu lẽ nào để lại cho con cháu,
Một phần non sông mất mát phảỉ thu hồi.
Một quê hương ngày từng ngày rách nát,
Đàn cháu con lại máu đổ xương phơi.
Đâu lẽ nào một gia tài để lại,
Là bao điều nhục nhã thế này sao.
Rừng nát, biển sôi, núi non nham nhỡ,
Và những giòng sông, con suối nghẹn ngào.
Ôi ông cha bốn ngàn năm dạy dỗ,
Biết giữ quê hương, yêu mến giống nòi.
Gương trung liệt vẫn luôn luôn ngời sáng,
Trang sử vàng son ta xé mất rồi.
Đâu lẽ nào để lại cho con cháu,
Giòng máu của ta là giòng máu ngu si.
Buổi chiều phủ xuống đời, ta cúi mặt,
Đi chết đi. Hèn hạ sống làm gì.
18.54 – 5/7/2014
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét