Tôi có người bạn học, từng một thời làm thơ thẩn. Và
bây giờ thì hắn vẫn thẩn thơ. Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ làm thơ tình mà
chỉ làm thơ móc họng. Nhưng hắn làm rồi chỉ để riêng xem, cùng lắm là cho bạn
bè chí cốt đọc dăm bài.
Có một lần hắn nói với tôi: “Tao muốn làm một bài thơ
thật mùi mẩn cho vợ tao mà không bao giờ viết nổi. Chả biết tại sao? Làm như
người ta đem chữ nghĩa đi viết diễn văn hay kẻ khẩu hiệu hết rồi vậy”
Thế rồi hắn ra đi, đi đâu không ai biết, nghe loáng thoáng
là đi tu, để lại nhà gần một chục cuốn bản thảo, viết trên đủ loại giấy. Tuyệt
nhiên không có thơ tình. LTD
KHÔNG THỂ LÀM THƠ TÌNH
Viết cho bạn tôi.
Có rất nhiều khi muốn làm
thơ tình
Như cái thuở biết run khi
thấy gái
Nhưng cầm cây viết lên thì
ái ngại
Vì bốn chục năm rồi quên yêu
thương
Cái lý lịch không ai cho
ngẩng mặt
Những câu thơ viết ra lòng
oặn thắt
Nhét hốc này kẹt nọ để riêng
xem
Chữ nghĩa quên dần, tình
cũng dần quên
Gục mặt kiếm cơm dưới màu cờ
đỏ
Những yêu ghét, buồn vui
không đám ngõ
Ai bảo sao làm vậy, nén cơn
ho
Hôm nay sung, nhìn lại người
yêu xưa
Thấy bà ấy già, xấu còn thêm
xí
Ở bên nhau hơn bốn mươi năm
rồi đấy
Tình vợ chồng chưa thành nổi
câu thơ
Cầm viết lên rồi buông
xuống. Ngẩn ngơ…
Thơ tình… thơ tình… thôi
không thể viết
Chữ nghĩa. Ôi đã đi đâu mất
biệt
Có phải là thành khẩu hiệu
hết rồi chăng?
2.2.2015
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét