THỨC DẬY
Có một thứ ngủ yên từ lâu lắm
Mặc bước chân tìm cơm áo gạo tiền…
Và đeo đuổi biết bao điều phù phiếm
Cứ lộn tùng phèo quay quắt cõi trầm luân
Rồi một ngày khi tâm hồn tĩnh lặng
Tay giở ra từng trang sử úa vàng
Thấy xương máu ông cha làm nên làng xóm
Cuộc hành trình đằng đẵng bốn ngàn năm
Đẹp quê hương, mồ hôi, nụ cười là đủ
Nếu có thêm là lời hát câu hò
Và tiếng võng đong đưa ngoài hiên vắng
Mở tấm lòng đón sợi nắng, hạt mưa
Nhưng giữ gìn thì phải phơi xương đổ máu
Biết bảo ban nhau đừng có sống hèn
Biết trân trọng bao nhiêu điều đơn giản
Như bao đời người đi trước tạo nên
Xếp trang sử nhìn quanh, rơi nước mắt
Từ trên cao lẫn xó bếp sau hè
Những suy nghĩ đến từ đâu xa lạ
Cứ liếm dần bao đầu óc u mê
Suy nghĩ Tàu, hàng Tàu loang khắp chốn
Phá nát làng quê, rừng núi, phố phường
Hạt gạo Thần Nông bốn ngàn năm đắng nghét
Tàu…Tàu… Tàu khựa quậy lung tung
Tàu…Tàu… Tàu khựa nhuộm đen lòng
Tàu…Tàu… Tàu khựa quậy biển Đông
Tôi hốt hoảng tưởng rằng mơ. Không đúng
Khi bốn cọc đại thần thì hữu nghị viễn vông
Ôi đất nước tôi lại một lần máu đổ
Vừa đuổi xâm lăng, vừa đánh nội thù
Lũ bán nước vẫn lắm lời lấp liếm
Vẫn ồn ào bao luận điệu hèn ngu
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét