Người theo dõi

Thứ Sáu, 5 tháng 2, 2016

THƠ VIẾT VỘI Ở SÂN ĐIỆN DIÊN HỒNG

THƠ VIẾT VỘI Ở SÂN ĐIỆN DIÊN HỒNG
Diên Hồng Điện hôm kia trời lạ lắm
Mây ngừng trôi rợp mát khoảng sân dài
Chim chóc cũng từ đâu về lớp lớp
Tranh nhau cùng đậu kín các tàng cây
Các bô lão từ khắp nơi tề tựu
Người đồng quê chân còn lấm vệt bùn
Người miệt biển da nâu thơm mùi nắng
Người non xanh tóc phảng phất hương rừng
Họ cười nói vì từ lâu không gặp
Tiếng đồng trầm chen lẫn tiếng non cao
Hòa với giọng ồm ồm người miệt biển
Như chim kêu, lại như tiếng mưa rào
Bỗng ngưng bặt. Kiệu Thượng Hoàng xịch đến
Bốn tên phu lực lưỡng đã dừng chân
Các bô lão dập đầu quỳ phủ phục
Giữa sân trời tiếng vạn tuế vang rân
Người xuống kiệu, đưa mắt nhìn khắp lượt
Dáng uy nghi như rồng ngự trong sân
Rồi cất tiếng cười khà khà, “Thôi được,
Ngồi dậy cả đi, ta có việc muốn bàn!”
Để khỏi tốn thì giờ, ta hỏi nhé
Nay giặc Nguyên nó vô đánh nước mình
Thế nó mạnh ào ào như hổ báo
Vậy thì mình nên đánh hay làm thinh?
Một bô lão người vùng chiêm nước trũng
Bước ra tâu, “Thưa với Thái Thượng Hoàng
Xin cứ đánh. Việc quân trang quân dụng
Việc nuôi quân, đừng sợ, có chúng dân!”
Thái Thượng Hoàng vuốt râu, cười ha hả:
“Đánh giặc Nguyên, cần đâu chỉ gạo cơm
Ta chỉ ngại quân mình còn thưa quá
Và tiền đâu mà rèn giáo rèn gươm?
Già miệt biển vốn tính tình phóng khoáng
Bước ra thưa, “Thánh Thượng ngại làm chi
Tôi về biển gọi mọi người góp lại
Chỉ mấy hôm thôi thì tiền bạc thiếu gì!”
Già miền núi tiếng cao cao như gió
Nói nhẹ nhàng mà nghe rõ từng câu
“ Việc sung lính, tôi về kêu con cháu
Nghỉ đi rừng vài bữa có sao đâu!
Con cháu tôi cùng trai đồng, trai biển
Mấy lâu nay chúng sôi sục lắm rồi
Nếu mất nước thì không còn chi cả
Chần chừ gì! Ngài cho đánh đi thôi!”
Thái Thượng Hoàng nghe xong, bèn phán xuống
“Chuyện quân mưu, bọn ta tính cả rồi
Nay ta gọi các ngươi về định liệu
Các ngươi đều bảo đánh thì đánh thôi!
Các ngươi già mà còn gân guốc vậy
Ta, cha vua, không có lẽ chịu hèn
Thôi thế nhé, uống trà rồi giải tán
Về bảo cháu con lo giáo mác cung tên!
Bảo chúng nó: sung quân thì cực lắm
Nhưng giặc vào, chịu cực đánh cho xong
Đánh xong giặc, tha hồ mà săn bắn
Mặc sức câu, và mặc sức cấy trồng!
Người nói xong nâng chén trà ngang mặt
Kính cẩn mời các bô lão một ly
Chén trà thô thời binh đao khói lửa
Tình chúa tôi sao thơm ngát diệu kỳ.
Chúa lên kiệu, hướng Bắc cung mất hút
Lòng muôn dân còn mãi ghé trông theo
Lòng muôn dân đã hừng như than đỏ
Quyết hy sinh trước vận nước hiểm nghèo
Buổi Diên Hồng diễn ra bình thản vậy
Không ồn ào, không cờ xí khoa trương
Chỉ lũ chim rời cành bay loạn xạ
Đem tin mừng loan báo khắp muôn phương
LÊ TUẤN ĐẠT






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét