Vừa mới dắt xe ra đầu hẽm thì con dế lại
reo. Chà chắc tay nào rủ uống cafe đây. Alô, tôi nghe. Mày hả. Ừ. Đi thăm thằng
Kỷ, nó té xe. Nó mà té xe, ai tông vào nó thì có. Chẳng ai tông cả, nó té êng
thôi. Mày xạo, làm sao mà té êng được, hổng lẽ nó xỉn. Thôi đi, tao chờ mày ở cổng
phòng cứu cấp. Cúp máy.
Thế là tôi lại chui vào bệnh viện. Đúng
là Kỷ nó té êng thật. mà suy cho cùng thì chẳng phải nó té êng. Cái bọc ny lông
quái quỷ bay tấp vào mặt nó. Thế là rầm, nằm một đống. Ôi bạn tôi, tên sao người
vậy thế mà… vẫn té. Nghe thằng bạn kể lại như thế
Nhìn thằng bạn kỷ tính của tôi, đầu cỗ,
tay chân băng trắng vừa thấy tội tội vừa thấy mắc cười. Cái bọc ny lông quái quỷ
từ đâu không biết tung cánh bay lên đáp vào khuôn mặt nghiêm nghị của nó. Chỉ
có vậy mà nó té. May mà không có gì, chỉ là tróc nước sơn hơi nhiều; sơn xe và
cả sơn người. Mà tại sao cái bọc tự
nhiên lại bay lên cao thế nhỉ? Hắn phều phào nói, chắc là tại chiếc xe khách chạy
quá nhanh hay là tại một quý khách nào đó từ trên xe quăng xuống hổng chừng.
Bổng dưng hắn nói:
- Chắc là nghiệp báo gì đó mày ạ. Vợ tao là là đại lý bọc nylon mà. Từ nhỏ tới lớn, từ xấu tới tới tốt. Bọc trơn hay bọc có in quảng cáo… bà ấy bán tuốt, mọi người xài tuốt và tao cũng xài tuốt xong việc là quăng tuốt.
Ôi trời. Hắn tuốt một một hơi nghe đến lạ.
Một thằng bạn khác cà khịa:
- Ơ. Mày kỷ tính lắm mà, sao lại quăng tuốt ?
- Sao lại không? Mấy em móc bọc, mấy ông vệ sinh môi trường thu gom. Sáng nào mà chợ búa phố phường không sạch bóng. Chẳng qua là thằng Kỷ nó xui. Lại một thăng khác chêm vào.
Thằng Kỷ cười thiệt mà coi như mếu, rồi thều thào nói với tôi :
- Đâu nhân sự kiện lớn lao này mày làm một bài thơ tặng tao coi.
Cả bọn cười rần và tôi bổng nhiên… sượng:
- Cái tình huống của mày không có một tí thơ mộng, vậy thì thơ nào mà văng ra nổi.
- Một lùm sậy mọc ở khu lấn biển mà mày còn làm thơ được, chẳng lẽ tao máu me đầy người thế này mà mày không xúc động chút xíu nào sao?
Rồi hắn lại phều phào:
CHÒM SẬY GIỮA PHỐ LẤN BIỂN
nền nhà ai mua để đó
sậy mọc tùm lum trổ trắng hoa
hổng biết từ đâu về giữa phố
để cho cơn gió đến la cà
lá xanh chẳng hề tô chuốc
hoa trắng có đâu mặn mà
chỉ có hương rừng bay lất phất
khi mà cơn gió chạy ngang qua
Cả bọn lại ồn ào, lợi dụng chuyến thăm bệnh để chọc phá cái trò thơ thẩn của tôi.
Dù biết vậy nhưng chữ nghĩa vẫn cứ nhảy múa trong đầu tôi. Lung tung, lộn xộn và chẳng thành vần điệu gì cả.
Rồi cũng đến lúc chúng tôi phải về. Một thằng trong bọn tôi chơi trò láu cá. Hắn đến tháo hết mấy cái túi nylon đựng quà nhét vào túi quần và bảo:
- Tao đem mấy cái bọc này thồn vào thùng rác cho chắc ăn, kẻo thôi mấy cái túi này đáp vào mặt mấy cô y tá thì khốn.
Cái bọc nylon quái quỷ ấy vẫn chấp chới trong đầu tôi trên đường về nhà. May mà thằng Kỷ không sao. Cuối cùng thơ… không tới
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét