Người theo dõi

Chủ Nhật, 8 tháng 10, 2017

TĨNH LẶNG CÙNG ỨC TRAI


TĨNH LẶNG CÙNG ỨC TRAI



chút lòng xin gởi vào quê
bảy mươi mốt tuổi lè nhè vài câu
xin muôn loài tựa nương nhau
trời xanh nước biếc nên màu bình yên
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu


























KÍNH CẨN CÙNG ỨC TRAI
gần sáu trăm năm khai mở
con mang thơ Người về phương Nam
Côn Sơn mống cũ xanh phèn mặn
Rạch Giá mây vương một nỗi lòng
mấy bát cơm xoa ơn đất nước
một gian lều mọn đức cha ông
tài con xoàng, thơ viết đại
dầu d dầu hay Cụ chứng giùm


TĨNH LẶNG CÙNG ỨC TRAI
một nơi tĩnh lặng không tìm thấy
thôi tĩnh lặng lòng với Ức Trai
giề muống xanh rờn liếp cũ
nước đìa trong vắt lòng ai
tri  âm  ít  xịt  thôi  im  vậy
bè bạn mù tăm lại nhớ hoài
lời của người xưa chừng có ý
đi đâu thì cũng vẳng theo chơi


ĂN CƠM VÀ NGẪM NGHĨ
chén cơm không đủ mùi sương nắng
đành ngọt ngào trong những cũ càng
trăng sáng nơi miền quá khứ
nước trong ở chốn mơ màng
nhớ con chim hót thời hồi đó
thương chú ong bay thuở cũ càng
mùi rạ đầu mùa không có nữa
làm cơn gió chướng chạy lang thang


BƠI XUỒNG TRÊN SÔNG CÁI LỚN
bơi xuồng theo sông Cái Lớn
dừa nước reo xanh một quảng đời
ngọn sóng nắng đùa lấp loáng
lục bình tím ngát trôi xuôi
mình đi đâu đó mà quên tuốt
rằng có sông quê đẹp thấu trời
danh lợi hay gì mà bận bịu
bưu đầu sứt trán quên đi chơi

GẶP BỒ CŨ
hom hem. tuổi đã sáu mươi mấy
ấy vậy mà tui vẫn nhớ bà
bận ấy cầm tay lóng ngóng
phen xưa mở miệng là… mà…
một cơn gió nhẹ hều. bay tuốt
hai hướng trời buồn thiệt. ngộ ta
rốt cục không ra gì hết
vậy mà tui hổng quên bà

GIÓ NAM NỒM
nồm nam có vị mặn mòi
ướp hương cho nắng, nhuộm trời cho xanh
nổi cơn quạu quọ đành hanh
để mang mưa đến làm thành ruộng nương
trong cơn quạu, chứa cơn thương
biển trời Rạch Giá mãi vương vướng lòng
mưa thì hạt nào cũng trong
nhờ  cơn gió chướng cho đồng vàng ươm
gió nào thì cũng gió thơm
trăm năm hương Rạch Giá tươm trong lòng

VỀ QUÊ ĐỌC SÁCH
mùi hương của nắng bay quanh quẩn
cho vợi lòng ai một nỗi sầu
xào xạc gió đùa qua đám lá
lập lờ nước chảy giữa giòng sâu
thong dong giở dăm trang sách
hý  hoáy  viết  vài  ba  câu
ngẫm nghĩ một hơi, cười móm mén
ôi trời. mình làm chuyện gì đâu


ĐÊM
thỉnh thoảng trăng soi qua cửa
dòm trăng ngâm bậy vài câu
dưng không lại thấy hơi đường được
chợt nghĩ là không đến đỗi nào
khoái chí cười trong đêm vắng
nhẹ lòng ngó nóc mùng cao
sáng mai gõ tiếp lên keyboard
khập khểnh dăm câu cũng save vào


GIẤC MƠ TUỔI GIÀ
bao  giờ  về  căn  lều  mọn
để nhẹ lòng ra sạch bách sầu
gió nhiễu trăng, mây nhiễu cửa
thơ lưng túi, rượu lưng bầu*
lơ mơ sách cũ dăm trang mở
lẩm cẩm bạn xưa mấy lão vào
móm mém một thời ngu ngốc
ngoài kia đất rộng với trời cao
*  mượn ý thơ Ức Trai

NHÌN ẢNH MỚI CHỤP
ta là chi? chẳng phải chi
ngần ấy tuổi đếch ra gì
cà rỡn câu thơ đời không nhộn
còng queo chữ nghĩa giấy rậm rì
dăm ly rượu nhạt gục gặt
vài ngụm trà xanh, khù khì
đời đã thế ta đành thế
to  be  or  not  to  be


NGÀY CUỐI NĂM

nợ réo eo xèo ngoài cửa
vợ con cãi lộn nhà trong
thời gian tích tắc mà trôi tuột
ngày tháng từng tờ lại rớt tung
công chuyện làm ăn xịt lụi
khách hàng hẹn hứa lùng nhùng
đời ba trợn hay ta ba trợn
mặc kệ đời ta cứ long rong



AN PHẬN
đầu đít lẽ đời hiểu chút
đúng sai đôi việc tạm tường

vài phen múa máy trong trời đất
mấy bận o e giữa phố phường
ngặt lối gió mây bít chịt
nên đường rọ rạy vô phương
thôi cơm ăn ngày hai bữa
tối nằm ngay ngắn trên giường


CƠN GIÓ VÀ SÔNG CÁI LỚN
cơn gió lùa qua giòng sông
mà sao sóng gợn trong lòng
vầng mây lãng đãng về đâu đó
sợi nắng long lanh rớt giữa giòng
mấy độ khuyết tròn trăng hắt bóng
bao phen xuôi ngược hoa phiêu bồng
giòng sông biết đâu ngày tháng
gió vẫn lùa qua giòng sông


NGẪM NGHĨ HƠI BUỒN
tĩnh lặng lòng, ngẫm nghĩ mình
đúng sai sai đúng cõi linh đinh
áo cơm bèo bọt đường cơm áo
tình nghĩa lơ mơ chuyện nghĩa tình
thơ thẩn dăm câu không bán được
vẽ  vời  đôi  nét  cứ  cong  vênh
phập phều trôi suốt đời hư ảo
bờ  bến  nào  cho  một chút tình


NHỚ GIÓ
mỗi đận chướng về mỗi nhớ nhung
xôn xao ngọn lúa nắng mênh mông
thì thào hương gió thổi
vơ vẫn mây trời trong
ráng lịm lịm dần trong khói
sương loang loang mãi trên đồng
ngọn đèn nhà ai thắp sớm
nỗi nhớ gì đâu lại vướng lòng


NGẮM HOA SẬY
cơn gió xua oi đến chốn nào
màu hoa sậy trắng đứng xôn xao
không thơm lắm nhưng quê cũ
chẳng đẹp gì cũng nhớ lâu
vướng tóc già nua coi cũng được
theo làn gió thoảng có gì đâu
đùa qua đùa lại so mây trắng
mặc cõi lu bu vốn nhẹ hều


NHÀ QUÊ
sợ  bon  chen,  bèn  về  quê
nghe gió hát, ngắm trăng về
trang sách lơ mơ khi nắng chói
tiếng đàn tủng tẳng lúc trăng khuya
giồng khoai ngoài ngõ đang xanh mướt
chùm ớt ven mương cũng lặt lìa
lụm cụm bạn già tìm  đến
trà thoang thoảng khói hương dìa

BUỔI SÁNG
buổi sáng hôm nay lại dính sầu?
cái thời xa ngái ấy nơi đâu?
chào sương chim sẻ sao mà vắng?
gọi sáng con gà gáy ở đâu?
khoảnh khắc hừng đông thôi háo hức
phút giây đợi sáng hết nôn nao
bao nhiêu chộn rộn và ta cũng…
lắm bận tung màn chộn rộn theo



VÁNG PHÈN
Nhìn đâu cũng thấy váng phèn
Chua lè chua lét mà quen quá chừng
Nắng mưa gì cũng lừng khừng
Ngọt mưa mặn nắng cho rưng rưng lòng
Quẩn quanh trên những cánh đồng
Vàng khè gốc rễ, trùng trùng cành xanh
Hèn chi cứ níu lấy tình
Đi đâu cũng thấy chân mình vàng hoe
Có thằng lâu chẳng về quê
Bổng dưng thảng thốt cơn mơ váng phèn


BUỔI SÁNG Ở PHỐ
ríu rít đàn chim ở chốn nào.
màu hừng đông cũng đã xa lâu.
có ai diêm dúa trông mà ngán,
mấy kẻ lu bu thấy phát rầu.
nắng chửa kịp lên mà ỏm tỏi,
loa rè vang tiếng cứ lầu bầu.
đời không yên tĩnh hay ta nhỉ?
tiếng gáy con gà đã vắng lâu.


MƯA DẦM
không biết mắc gì cứ mãi mưa
ào ào sáng, tỉ tê trưa
ừ thôi, trời đất hay mưa nắng
ờ há, lòng người lắm nhặt thưa
mưa nắng nón tơi cũng thoải…
nhặt thưa cười nụ cho vừa…
thuận theo chưa chắc chi kém
phớt tỉnh để lòng nhẹ với thơ

TỪ VIỆT CŨ
tiếng nói tổ tiên thuở trước
vang trong trang sách úa vàng
mang theo tất cả tình non nước
để lại ngàn sau một nước non
lời cũ mà tình luôn mới
giọng quê tươm đỏ màu son
" bui có tấm lòng trung hiếu cũ "
mới làm đẹp mãi một giang sơn


ĐỌC THƠ CHUA BÁO TUỔI TRẺ CƯỜI
cứ ngô nghê suốt cuộc đời
ít nhất nhân gian có cái cười!
dẫu đắng thì riêng xa xót đắng
dù cay chỉ một hít hà cay
lăng xăng. cứ lăng xăng suốt
lộn xộn. thì lộn xộn chơi
chẳng phải đâu hề nhưng vẫn cứ…
lăng quăng lít quỵt mấy phương đời


MƠ NHỮNG MÙI XƯA
kìa cơn gió chướng qua đồng
hạt lúa ngày xưa lại trổ bông
trắng tép, nàng thơm… ngát gió
chim rơi, ba bụi… hương lòng
một  thời  cũ  kỷ  xa  ngai ngái
mấy thoáng xa xưa đã mịt mùng
những tưởng rằng hương đã hết
cơn  mơ  về  lúc  gió  vào  đông

HOA DẠI
những bông hoa dại ven đường
kém sắc lại còn ít xịt hương
làm nhẹ hều lòng đang nặng
chút gì dính lại cho vương
chiều quê cơn gió nào lơ đãng
trời cũ vầng mây cứ khập khừng
một thuở kiếm tìm tất bật
như khùng


XẢ RÁC
phường phố thả manh rác xuống
rác thì phải bỏ, chuyện thường ngày
người ta cứ xả không nghỉ
ai đó tuồn ra chẳng thôi
chớ ngại. dẫu dơ dơ thổ địa
đừng lo. có bẩn bẩn ông trời
ông trời đỏ mặt nhìn ông địa
công việc hai ông rối nùi


CHƠI
một bún cơm, ngọt vị đời
cho rông rải mãi bước rong chơi
lộng hương chất ngất hơi trời thở
thơm nắng mênh mang tiếng sóng cười
hoa dại đong đưa,  gió hát
ráng chiều lấp lánh,  thơ ơi
giòng sông say xỉn trong men rượu
chảy quanh chảy quẹo mà chơi


NẮNG XẾ VƯỜN QUÊ
ngát ngát hương bay, diễm diễm hoa
con ong say mật múa la đà
lơ phơ lục sắc giàn bầu bí
lấp láy xanh màu trái khổ qua
lúng liếng vàng hoa liếp cải
leo nheo tím nụ cây cà
cánh đồng lộng hương trong gió
lúa cũng vàng ươm ánh nắng tà


NGỒI MỘT MÌNH
nhất đóa phù vân biệt vụt rồi.
ai chờ ai ngóng ngó khơi khơi.
gió ơi xin hãy đưa Vân lại,
đêm hởi mau về để Nguyệt chơi.
vẫn muốn mần thơ, vắng tứ,
đang mong say xỉn, không người…
đành nâng chén mình êng vậy,
 trải lòng ra với đất trời.


GIÓ CHƯỚNG
gió chướng lơ phơ điệu lá cành.
chút hương thêm biếc một mùa xanh.
mồng tơi lúc lắc hàng giậu,
sợi nắng đòng đưa cỏ tranh.
ríu rít chim trong lá biếc,
lăn tăn sóng dưới sông lành.
người đi đâu vắng mà không thấy,
cũng được, cho đời vẫn mãi xanh.


CHIẾC XUỒNG
xuồng chở trăng đi đến nẻo nào
để giòng sông cứ mãi nôn nao
mù xa bến vẫn tương tư đợi
viễn xứ ai đang ỏn ẻn chào
giòng nước phân đôi chi vậy?
vầng trăng xẻ nửa đành sao?
chiếc xuồng ác thiệt bơi đi miết
trăng gió bao giờ đứng lại đâu?


HỔNG BIẾT
chẳng biết khi xưa, lúc nào.
hình như khi trời đất quen nhau.
yêu đương nẩy lộc thành cây cối,
ân ái đơm hoa rực nắng đào.
lấp lánh vầng trăng ước vọng,
ngọt ngào trái táo tình yêu.
hình như tạo hóa cho ngần ấy,
đâu có xui trò đấm nhau.


ONG SAY
la đà bay. chấp chới bay.
con ong chếch choáng tựa như say.
cành xanh biếc lá. ôi ôi biếc,
vườn thắm đầy hoa. ối ối đầy.
ngọt mật ở đâu lắm thế,
nồng hương cứ tỏa quanh đây.
vờn qua múa lại bay quanh quẹo,
ai đó nhìn cũng muốn say.


MƯA HÈ
hè oi oi bổng mấy cơn mưa.
cỏ hốt nhiên xanh đến ngẩn ngơ.
thằng nhóc tắm truồng tí tởn,
ông  già  gỡ  kính  lơ  mơ.
cánh đồng lấp lóa tràn lan nước,
hạt giống râm ran đợi đến mùa.
con cá rô từ đâu đó đến,
vi kỳ thoải mái cứ đong đưa.



VÔ ĐỀ
đã trót đưa chân dấn bước.
đi hoài trong cõi liêu xiêu.
thẩn thơ đi suốt mùa say khướt,
lẩn quẩn vờn quanh mấy bến liều.
cành lá mãi xanh nỗi nhớ,
phố phường sao đến đìu hiu.
con chim thôi hót trăng thôi sáng,
ai biết tìm ai giữa bóng chiều.

PHỐ VÀ THƠ
đi cho hết một đường thơ.
đã có đôi khi đứng thẩn thờ.
con chữ chạy quanh bờ sáng tối,
ý tình lẩn quẩn lối ngu ngơ.
vầng trăng lấp ló khung cửa,
chiếc lá đong đưa bốn mùa.
phố chợ không tinh khiết nữa,
oi nồng gió bụi đợi cơn mưa.


HẾT RỒI
những cũ càng như đã hết rồi
khi mà hoa trái chẳng thơm hơi
nắng ươm không đủ nên phai vị
gió ướp chưa xong mới nhạt mùi
vị đất nồng nàn đâu có nữa
hương trời thơm ngát lại mù khơi
tìm đâu hương vị ngày xưa ấy
hạt gạo ăn sao hổng thấy bùi



LỜI CỦA NGƯỜI XƯA
một chút tàn hương một chút tình
bèn buông bỏ hết những linh tinh
dấu chân ngày đó êm đềm quá
sách cũ hương xưa thủ thỉ tình
nắng cũng như oà hơi ấm ấm
gió về gợi lại nét minh minh
nâng ly trà nhạt trong mê mãi
lời của người xưa ngát cõi tình

GIÒNG SÔNG QUÊ
tươm tươm nồng bấy mồ hôi
cho nước gia thêm mặn mòi
tiếng hát vẳng đưa cơn gió lộng
bông hoa tím ngát lục bình trôi
kia trăng phương cảo thơm không tả
này nắng vàng ươm đến rạng ngời
một chiếc xuồng ai bơi lấp lửng
thiên thu sông mãi bên người


TRÊN CÁNH ĐỒNG XƯA
canh đồng biếc lúa thanh tân
con gái nhà ai má rám hồng
hơi thở nồng nàn thơm quá xá
mây trời lơ lững chạy long rong
cơn mưa gieo xuống chiều thu muộn
giọt nắng gọi về gió chớm  đông
lơi lã chi hương lất phất
cho ai đó ngất ngây lòng


BUỔI SÁNG QUÊ
buổi sáng đến từ thuở thật xưa
vì đâu quên mất tự bao giờ
chim kêu, gà gáy, con trâu ngáp
nắng ửng, sương mờ, tiếng nước khua
theo gió hương đồng bay khắp khắp
cùng sương sợi nắng cũng mơ mơ
vươn vai hít một bầu trong suốt
chợt nhớ là đang thở, sướng chưa!


ĐỒNG DAO
cái thời con nít hát đồng dao
giờ biết tìm đâu? ở chốn nào
lời hát chừng như quê trớt ấy
giọng hò nghe mới ngọt làm sao
bao năm đi suốt con đường sống
ngày tháng trôi theo những điệu sầu
ngoáy cỗ lại nhìn mà ngán ngẫm
thơ buồn không như hát đồng dao



BÙI GIÁNG
hai mắt trong veo ngóng ngó trời,
lơ phơ râu tóc nắng mưa phơi.
tung tăng con chữ, tung tăng khắp,
chấp chới hồn thơ, chấp chới bay.
suốt cõi ta bà vung bút múa,
lìa  cơn thanh mộng thả thơ chơi.
ai muốn thế cùng thì hãy cứ…
" vui thôi mà" *. chỉ bấy nhiêu thôi.
* Là câu mà ông thầy Bùi Giáng thường trả lời mọi người, khi được hỏi về việc làm thơ


VỀ QUÊ
lổm ngổm đường về Cái Mới
may mà nắng gió trong veo
bao nhiêu cũ kỷ chưa phai hết
những thứ xô bồ đã cuốn theo
quê cũ đã không còn cũ
đời nghèo sao vẫn cứ nghèo
giàu nghèo, cũ mới là sao vậy?
quê vẫn là quê tự thuở nào

HƯƠNG THÁNG NĂM
mòn bước đi về cõi tháng năm
bao nhiêu điều để lại trong tim
rồi khi rỗi rảnh đem ra nhớ
lắm lúc lơ mơ lại gọi thầm
cứ tưởng qua rồi mất biệt
ngờ đâu còn chút dư âm
chỉ cần thấp thoáng là run nhẹ
một chút hương lòng của tháng năm


QUÊN
cuộc sống nhiều khi… thiệt tình
chạy loăng quăng khắp cõi linh đinh
có  ai  để  ý  con  tim  đập
mấy kẻ ngồi nghe nhịp thở mình
không khí mông mênh đem vấy bẩn
tình yêu muôn nhịp lại không tin
rồi khi ngáp ngáp, tim thoi thóp
hiểu được thì không kịp giật mình


NẮNG MƯA
gió chuyển nam nồm đổ mưa
cỏ cây khoái chí đong đưa
ao đìa đầy nước vui con cá
mầm cỏ non chong khoái chú cua
đến khổ hàng rong cơn ế nhệ
ngồi nhìn chợ búa cứ lưa thưa
đất trời mưa nắng như vậy
người đợi nắng, kẻ mong mưa

LIẾC
rằng  em  mới  liếc  một  lần  thôi
ai  đó  liêu  xiêu.  dính  chấu  rồi
ngày  nhớ  gì  cho  lẩn thẩn
đêm mong chi lại rối bời
ơi  trời  con  mắt  như  dao  bén
đất  hởi  bờ  mi  lại sóng  đầy
từ  đó  tội  thay  người  bị  liếc
như người té giếng ngây ngây




THÁNG GIÊNG
cám ơn trời đất tạo ra giêng
chẳng có ưu tư, sạch muộn phiền
ngặt nỗi nàng thơ hay ỏng ẹo
cho nên ai đó ngủ không yên
lơ mơ gõ, chưa thành vận
lãng đãng hoàiý đảo điên
hớp ngụm trà xuân bèn tỉnh táo…
ôi trời. đã quá… cám ơn giêng


NGỌC HOÀNG
chot vót trên cao một ông
hình dung, phong cách mông lung
vui buồn bất chợt thành mưa nắng
yêu ghét không chừng cũng gió giông
nhảy mũi, râm ran cơn sấm dậy
ấm đầu, chan chát buổi oi nồng
thánh thần, ma quỷ run cầm cập
có một thằng cứ tỉnh không

VÀ TA
có một thằng cứ tỉnh không
mặc mưa gió, mặc oi nồng
tà tà nâng chén trong chiều lặng
tưng tửng ngâm tràn lúc bảo giông
tiền bạc ít thôi, không nặng nhọc
chức quyền ngơ biết, khỏi mông lung
chẳng  cần  hù  dọa  chi  ai  cả
trời  muốn làm gì mặc kệ ông




CHỢ HOA CHIỀU CUỐI NĂM
lang thang chợ tết chiều ba mươi
mà chẳng mua gì chỉ lấy vui?
kìa hoa thắm rụng xuân chưa tới
nọ lá xanh rơi tết dợm lui
sắc biếc vừa đây sao héo vội
hương mơ mới đó đã tan rồi
vô tình chi bấy người qua lại
giẫm đùa lên những lá hoa rơi

ÔNG GIÀ DÊ
nghĩ là già chát chẳng còn yêu
sao cái con tim cứ đập liều
tưởng huyết áp tăng mà lộn xộn
ngỡ tim bọc mỡ mới liêuxiêu
dè đâu đuôi mắt cô hàng ớt
cũng bởi nụ cười chị bán tiêu
cắn đại, lưỡi tê trào nước mắt
đêm quên gài cửa ả thơ khều

ÔI CẶP GIÒ
cứ đi tất tả chẳng thèm lo
chân cẳng không màng bởi của cho
bước ẩu nên thường hay sút móng
chạy nhanh sớm muộn cũng què giò
đầu gối muốn long vì quá dữ
cẳng chân xích xụi bởi lơ mơ
khi đi không nổi nằm lăn lóc
thì đã đi tong cái cặp giò




HAI CON MẮT
con mắt trời cho vốn để coi
cái gì cũng ngó cũng săm soi
cành hoa mới nở xem được
môi má tươi hồng liếc chơi
vạn vật muôn màu say đắm ngó
chuyện đời lắm sự ngẩn ngơ coi
tiền dư chút đỉnh mua sách
cứ mãi dòm hoài chẳng thôi

CÁI MIỆNG MỘT
ngẫm nga ngẫm nghĩ miệng con người
cái lưỡi không xương thiệt lắm lời
khi ngọt khi chua khi chảnh chọe
lúc tung lúc hứng lúc hơi hơi
 danh vọng cong ng lưỡi
ham chức quyền trớt quớt môi
lắt léo trăm đường không đỡ nổi
ngóng nghe rồi bó tay thôi

CÁI MIỆNG HAI
nghĩ tới, nghĩ lui cái miệng người
giá như mà chỉ để ăn thôi
chắc không đến nỗi gây phiền toái
cũng chẳng làm cho phải khổ đời
nếu muốn nói nên nói thật
hay là cười thì cười vui
có  khi  nên  rủ  rê  ai  đó
trót phải lòng nhau cãi chút chơi




NGỦM
nghe ngủm ai ai cũng phát tè
sợ chi rồi cũng trở về he
bao nhiêu cay cực đều tiêu sạch
trăm thứ muộn phiền bổng nhẹ re
danh vọng tiền tài thôi chẳng ngó
giọng kèn tiếng quyển đếch thèm nghe
dấu chân để lại như mà có
cát bụi thời gian cũng lấp nhòe


đâu có gì đâu lại phải tè
yên tâm mà sống khỏe khòe khoe
miễn chơi hết ý là yên trí
cứ sống ngon lành để  khỏe re
ham hố chi nhiều cho xác mệt
bon chen rồi cũng trắng tay hè
làm chơi hai thứ vừa vặn
già, ngủm làm sao phải tè


VỀ QUÊ
đường xanh chi bấy cỏ ven bờ
cho bước chân về chớm ngẩn ngơ
chó vện gọi bồ ủng ẳng
gà con lạc má lơ ngơ
dưới sông con cá rong ruổi
trong nắng chuồn chuồn phất phơ
ai đó kèm nhèm hai mắt ngó
nghe lòng lất phất vài câu thơ



KHÔNG ĐỀ
phút giây gặp gỡ dịu dàng sao*
chiếc lá nheo đuôi mắt vẫy chào
cơn gió mm cười lất phất
giòng sông gợn sóng nôn nao
hạt mưa ve vuốt cho lòng mát
sợi nắng đưa hương đượm má đào
chỉ có con người nhiều tất bật
mặt mày chù ụ tội gì đâu
* Mượn thơ ông thầy Bùi Giáng

MỘT KHÚC NHÂN GIAN
một khúc nhân gian, một khúc buồn
nhón chân vào đó, cứ chơi luôn
cành hoa, xuân đến luôn thắm
chiếc lá, thu về lại tuôn
nếu có nụ cười thì cố giữ
được điều thanh thản hãy đừng buông
nghĩ cùng cạn, đời là thế
hạnh phúc là khi đã hết buồn

XUÂN BẢY MƯƠI
xuân vẫn là xuân, ta vẫn ta
đời thì cứ ngào ngạt hương hoa
con ong đắm mật còn đang múa
ông lão say hoa cất chén khà
vào ngưỡng bảy mươi. trẻ chán
nếu thêm đôi chục. ngon a
có hai con mắt ai đang liếc?
vách thủng, thì ra nắng giọi qua




KHÔNG ĐỀ 2
Tặng Trương thị Người Xưa
đâu dè mình lại gặp hôm nay
cười nụ chào nhau lại nhíu mày?
chút phấn trần ai trên má thắm
đôi đường tuế nguyệt cuối làn môi
những say đắm ấy thì xa biệt
nhưng cũ càng xưa vẫn mãi đầy
một chút tàn tro cơn gió thổi
con mắt! thiệt tình… hạt bụi bay

BÀI CA NĂM 1708*
Đất nước từ đây nên vạn dặm
Nàng thơm loang rộng một trời quê
Thiên Trường cò trắng xao đồng biếc
Mang Khảm chim âu rợp lối về
Trùng điệp non sông nên tiếng hát
Mênh mông rừng biển một câu thề
Hợp tan đôi lượt nhưng lòng vẫn…
Nối đến ngàn năm một tứ thơ

QUÊ ƠI
quê vẫn quê, mà hết quê
bao nhiêu nhốn nháo kéo nhau về
hồn xưa biệt vụt đi đâu đó
nếp cũ banh chành thấy phát ghê
mùi nắng bổng nhiên chang chói
hương đồng thoắt cái tung hê
giòng sông oặn thắt bao nhiêu rác
cỏ úa mùi xăng xóc lối về



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét