Người theo dõi

Thứ Sáu, 15 tháng 12, 2017

BIÊN NIÊN CỦA HAI CON MẮT


             BIÊN NIÊN CỦA HAI CON MẮT

            Năm 1960, tui mười ba tuổi học lớp đệ lục trường bán công Lâm Quang Ky. Bài thơ Đường Luật đầu tiên tui làm là cũng là lúc nền hoà bình tạm bợ lại vướng mùi thuốc súng. Có trời mà biết tại làm sao mà người ta uýnh lộn. Và cũng chả biết tại làm sao tui lại làm bài thơ ấy. Nhưng là con nít, con nôi nên bài thơ ấy đọc lên nghe mắc cười thấy mồ. Vậy mà tui lại không quên, nó ám tui như ma ám. Rồi không hiểu tự bao giờ, cứ lâu lâu tui lại có một bài. Hôm nay già rồi gom lại mới thấy hai con mắt mí lót của tui nhìn sự đời coi bộ… cũng được.
Lê Thường Dân

1960
Vọng gác đêm sương nhớ đến nàng.
Cách xa ngàn dặm cõi biên quan.
Đì đùng tiếng súng thời ly loạn,
Tan nát hồn đơn cảnh bẽ bàng.
Chinh chiến anh đi vì đại nghĩa,
Quê nhà em đợi bởi giang san.
Ngày anh trở lại khi non nước,
Khắp nẻo hoan ca khúc khải hoàn?
                                 

1974
Vọng gác đêm khuya nhớ thấy bà,
Ít xa mà lại thiệt là xa,
Cắc bùm tiếng súng nơi lùm bụi.
Bấy nhậy lòng đơn kẻ ở nhà,
Uýnh đấm triệu thằng đi tuốt luốt.
Đợi chờ lắm mụ nhão lòng ra,
Mai kia trở lại. Hai đầu sỏ.
Ông chạy ông thì sướng vãi ra,
                                  
1977
Cũng đã qua rồi cảnh uýnh nhau.
Thắng thua ngẫm nghĩ thấy mà đau.
Hoà bình những tưởng… Ôi ngao ngán,
Thống nhất mà sao …  Vẫn kỵ nhau.
Phe thắng phe thua… Ngơ ngẩn ngó,
Người đi người ở… Ngố ngô ngao.
Dân năm mươi triệu… Chia hai mảnh,
Tù tội người ra… Kẻ bước vào…

1986
Mười năm mới chịu tỉnh hồn ra.
Là lúc quê hương nghèo thấy bà.
Thế giới bốn phương giàu nứt trứng,
Mình êng nằm giữa đói như ma.
Vội vàng bao cửa banh ra hết,
Cập rập bốn giò chạy hết ga.
Nhắm mắt quơ càn vàng lẫn rác,
Coi chừng nghẹn họng ói không ra.

1998
Mười hai năm chạy vắt hai giò.
Thấy cái giống gì cũng hốt vô.
Nhà cửa xem chừng hoành tráng dữ,
Nợ  nần  coi  bộ  khá  là  to.
Phố phường càng lúc càng thêm rối,
Sông suối mỗi ngày mỗi một dơ.
Mấy chú công nông tiền mỏng dính,
Tối  nằm  cứ  gọi  mãi  cơn  mơ.

2006
Mở mắt nhìn ra thấy rõ rồi.
Thế là chạy tiếp toát mồ hôi.
Đàng này phải sửa, đàng kia chỉnh,
Khúc nọ nên làm, khúc khác thôi.
Dân trí dốt nghèo nên mới vậy,
Quê hương đến thế cũng cam rồi.
Làm ơn chung góp bàn tay lại,
Cố học, cố làm, chớ giỡn chơi.

2017
Hơn bốn mươi năm chẳng cắc bùm
Mà sao mọi chuyện rối tùm lum
Nhân tâm ly tán gom không nổi
Đạo đức suy vi đến thối rùm
Tiến sĩ vạn đô nên dốt đặc
Anh hùng chém gió quá um sùm
Cớ sao quan chức nhiều ông lớn
Người dính thị phi, kẻ dính cùm


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét