Ta Và Cõi Lặng Thinh
Viết trong cơn say để cám ơn ly rượu với hương vị nồng nàn.
Cám ơn em và nụ cười làm ngây ngất cả nhân gian.
Có một thời ta thấy mình chút xíu, thua sút tất cả mọi người. Nhưng
khi biết ngồi một mình với ly rượu trên tay, giữa thinh lặng mênh mông của buổi
chiều tàn và lắng nghe hương vị cay nồng, thơm thơm tan ra, ngấm trên đầu lưỡi,
ta lại cảm thấy mình to lớn hơn và tài hoa hơn. Ta nhận ra, ta là trung tâm của
cái thế giới huyền ảo và đầy hỗn mang này. Thậm chí cả cái vũ trụ mù mịt vô
biên. Nhưng lúc này đây lại thân quen và gần gũi. Hốt nhiên, cái cảm giác hơn
thua không còn nữa.
Cám ơn ly rượu với hương vị nồng nàn làm ngây ngất cả nhân gian.
Ta đã có một thời để những cơn tỉnh, cơn say dẫn dắt đi vào cõi xô
bồ của cõi quàng xiên. Đã lỗi lầm, đã tự tàn phá bản thân từ tâm hồn cho đến
thể chất. May thay, điều này chưa bao giờ gây tác hại cho ai, nhưng đã để lại
chung quanh ta không biết bao nhiêu phiền lụy. Thế mà tất cả đều nhìn ta im
lặng và mỉm cười. Ta nhận ra trong những nụ cười bao dung ấy sự cảm thông.
Cám ơn ly rượu với hương vị nồng nàn.
Cám ơn nụ cười đã làm cho buổi chiều thêm đẹp.