Người theo dõi

Thứ Tư, 25 tháng 7, 2018

Ta Và Cõi Lặng Thinh


Ta Và Cõi Lặng Thinh



Viết trong cơn say để cám ơn ly rượu với hương vị nồng nàn.
Cám ơn em và nụ cười làm ngây ngất cả nhân gian.
Có một thời ta thấy mình chút xíu, thua sút tất cả mọi người. Nhưng khi biết ngồi một mình với ly rượu trên tay, giữa thinh lặng mênh mông của buổi chiều tàn và lắng nghe hương vị cay nồng, thơm thơm tan ra, ngấm trên đầu lưỡi, ta lại cảm thấy mình to lớn hơn và tài hoa hơn. Ta nhận ra, ta là trung tâm của cái thế giới huyền ảo và đầy hỗn mang này. Thậm chí cả cái vũ trụ mù mịt vô biên. Nhưng lúc này đây lại thân quen và gần gũi. Hốt nhiên, cái cảm giác hơn thua không còn nữa.
Cám ơn ly rượu với hương vị nồng nàn làm ngây ngất cả nhân gian.

Ta đã có một thời để những cơn tỉnh, cơn say dẫn dắt đi vào cõi xô bồ của cõi quàng xiên. Đã lỗi lầm, đã tự tàn phá bản thân từ tâm hồn cho đến thể chất. May thay, điều này chưa bao giờ gây tác hại cho ai, nhưng đã để lại chung quanh ta không biết bao nhiêu phiền lụy. Thế mà tất cả đều nhìn ta im lặng và mỉm cười. Ta nhận ra trong những nụ cười bao dung ấy sự cảm thông.
Cám ơn ly rượu với hương vị nồng nàn.
Cám ơn nụ cười đã làm cho buổi chiều thêm đẹp.



Rồi không biết tự bao giờ, ta đi vào cơn say như ngày hôm nay. Sung sướng, thống khoái lớn dần lên theo lòng kiêu ngạo ngất trời. Thế là ta hiểu ra rằng; điều đó vốn dĩ là của ta. Bởi vì ta là kẻ tài hoa nhất mực. Và ta âm thầm đẩy điều đó đi sâu vào thinh lặng.

Cứ thế mà ta say. Bây giờ nghĩ lại thấy buồn cười. Có một thời. Ta đem cái say của tiền nhân để soi rọi cái say của mình. Một đôi khi ta cũng thèm biết bao những cơn say hào sảng nhưng chất chứa đắng cay của Uy Viễn Tướng Công. Cái say giễu cợt mình của Tú Xương, cái oằn oại, đớn đau cho thân phận của Tản Đà, cái say trong cơn điên khùng tuyệt hảo của ông anh Bùi Giáng và cả những cái say của những người chẳng hiểu vì sao mà mình phải nhậu. Nhưng hởi ơi. Ta say vì ta chỉ có một mình. Bao nhiêu năm ôm nợ tang bồng, ta đắm đuối trên con đường không phải của ta, ta quắt quay trong cơm áo và cuối cùng nâng lên ly rượu. Một mình. Vâng. Chỉ một mình ta lặng thinh ngắm nhìn cuộc sống đang ào ạt diễn ra và lơ mơ tham dự. Ông Cụ xuất hiện nheo mắt nhìn ta. Cười, rồi bảo “ Cái thằng. Thiệt là tình. Hết chuyện mày muốn, sao mà mày lại muốn giống cái lu bu. Nợ công danh buồn lắm chú em ơi. Tao đã trần lưng ra bốn mươi năm để nhảy vào, rồi gần ngần ấy năm nhảy lăng quăng khắp chốn, để cuối cùng tìm cách nhảy ra. Có cái tài hoa thì phải ráng giữ lấy mà chơi. May mà chú em mày nhảy vào không được. Thôi hãy cám ơn đời và chơi tiếp đi”. Nói xong ông Cụ đằng vân bay mất chỉ để lại tiếng cười như tiếng thông reo.

Chắc cú là con không thể bằng Ông.
Nên thẹn quá câu Hậu Sinh Khả Úy,
Rớt mất tiêu cái Nam Nhi Chi Chí,
Tưởng còn gì. Còn lại thói lu bu.
Ngỡ mình khôn nên mãi mãi còn ngu.
Bèn thơ thẩn, rượu chè, tang tích tịch,
Suốt một đời làm ăn qua quýt,
Đủ cơm canh hai bữa thế là may.
Không tài ba mà tính chuyện tày trời.
Quay ngoắt lại tóc trên đầu trắng bóc,
Quên câu Kinh Luân Khởi Tâm Thượng,
Chẳng còn Binh Giáp Tàng Hung Trung.
Nghĩ tới nghĩ lui mà thấy sượng sùng.
Buồn quá Ông ơi. Không lẽ làm trai mà khóc,
Nhớ Ông xưa suốt một đời ngang dọc,
Làm hết ga, chơi hết ý. Ngon lành.
Trả sạch bon cái nợ công danh,
Chơi tới bến mà cái tình nguyên vẹn,
Thời của Ông có lắm điều lộn xộn,
Ông vẫn yêu say đắm một non sông.
Vào cuộc chơi Ông đặt cược tấm lòng.
Bọn xạo sự thối mồm, lấy mo cau Ông đậy lại,
Trăm năm sau cháu Ông thì quá oải,
Ước vọng đi theo ngày tháng hao mòn.
Hết pin rồi, đi đứt cái đời con.
Được thì chẳng, mà hư thì vô kể,
Giòng danh tướng con làm Ông xấu hổ,
Cháu giống con giòng mà thế này ru.
Ông ơi! Con quá lu bu.
Đem cái Nam Nhi Chi Chí để thực hiện một ảo tưởng thì quả là điên. Thế mà ta đi quẩn quanh như thế biết bao năm. Ông Cụ nói thế vì ông Cụ thương ta. Chớ ông Cụ đâu biết rằng ta bị cho ra rìa. Từ đó ước mơ của ta thành ảo tưởng. Chẳng qua ta hên mà tìm thấy trong nỗi buồn ấy còn có cái gì đó để mà chơi, để mà vui. Ta đây nào kém tài hoa, nếu có kém thì chẳng qua là hình người nhưng ruột ngựa. Rồi chẳng biết hên hay xui mà cái đầu ta không chứa đầy đậu hũ. Rốt cuộc rồi, tuấn kiệt đã không thành mà cũng chẳng ra tuấn mã. Thôi thì cứ thế mà say, mà tình tang, mà tích tịch. Quên mẹ nó đi cái thứ mà thiên hạ gọi là công danh. Những cay đắng của tình đời làm buốt xót trái tim ta, nhưng rồi theo thời gian nó cũng đã bào mòn biết bao nhiêu ước vọng mơ hồ. Nhưng cay đắng ấy cũng cho ta biết rằng; nó như là men rượu nồng nàn và đằm thắm xiết bao. Ta tìm vào thinh lặng của chính ta và hiểu ra sự vĩ đại của một sinh linh trước khi hiểu ra sự vĩ đại của mình. Từ đó ta nhận ra là hãy cười đi. Cười bằng một nụ cười trong veo không có âm vang của thiện ác. Hởi ta. Hởi cả nhân gian. Hởi cả lá hoa, cây cỏ, mây gió, sông biển, suối ngàn và đồng xanh bát ngát Hãy nở một nụ cười nhẹ nhàng và đằm thắm để chào nhau hay chỉ là bâng quơ. Khi vui, cả lúc u buồn. Cứ thế! Ta chơi. Cứ thế! Ta say giữa những tiếng reo thì thầm mà ông Cụ nhận ra khi đi hết con đường danh vọng. Cả khi còn ngất ngưởng trên đỉnh công danh, ông Cụ cũng đã lắm lần vất xó nó vào chốn lãng quên là gì. Để giờ đây, tất cả đã qua đi, chỉ còn lại tiếng reo gởi lại đến thiên thu. Ông Cụ để lại cho ta.
Nam bắc bôn ba khai sông khẩn ruộng,
Sau công đường tiếng tom chát râm ran.
Đông tây dong ruỗi yên định giang san.
Trong trướng hổ giọng đào tơ thỏ thẻ,
Tuyết nguyệt phong hoa. Cầm kỳ thi tửu,
Khắp non sông gom góp cuộc chơi vào.
Ông cụ đúng là sáu câu. Còn ta, ta chỉ có nửa câu
Ta lại phải nâng ly và đưa bút lên tạ lỗi cùng Người. Từ đây “chú em” của ông Cụ chỉ chơi thôi.
Cám ơn ly rượu với hương vị nồng nàn.
Cám ơn Ông Cụ với nụ cười trong veo như tiếng thông vi vút trên ngàn đã thổi bay đi bức bối trong lòng con.
Trong cuộc đời, ta trân trọng tình yêu. Suốt một đời mê say, chất ngất. Nhưng trò này ta cũng lại đành thua Ông Cụ. Người Ông Cụ yêu thì nhiều vô số kể, người yêu Ông Cụ cũng nhiều vô số đếm. Còn ta. Người ta yêu là một hình bóng nhạt nhòa không hiện thực. Người yêu ta thì chỉ có gió mây bàng bạc. Chỉ một nụ cười bâng quơ của ai đó cũng chất đầy lòng ta những niềm say đắm. Ly rượu hôm nay xin gởi đến nụ cười.
        Người xưa. Có lắm người xưa,
Mỗi người một chút. Nhưng chưa một người…
     Ở đâu đó một nụ cười,
Cái  nhìn  là  lạ.  Một  mùi  tóc  thơm.
       Cứ thầm ước một nụ hôn,
Hai tay khẽ chạm và run. Thế rồi…
       Chỉ ngần ấy một mà thôi,                 
Sao  lòng  vẫn  cứ  bồi  hồi? Lạ chưa?
       Để bao sợi nắng, sợi mưa ,        
Làm nên tóc trắng. Bây giờ ngồi đây.
       Nhìn trời vẫn vậy. Nhưng mây…
… khi vầy, khi khác cứ bay. Bay hoài.
       Nụ  cười,  ánh  mắt  ai  ai,
Mùi hương của tóc, bàn tay khẽ khàng…
       … đã trôi vào cõi thời gian,
Hốt nhiên nhớ lại. Ngỡ ngàng. Người xưa.
       Ôi. Bao sợi nắng, sợi mưa,
Người xưa nhiều lắm. Nhưng chưa một người…
Ôi, ta có lỗi với ông Cụ xiết bao. Mỗi thời mỗi khác mà có lúc ta muốn rập khuôn ông Cụ thì đúng là ngu. Biết thế. Nhưng ta vẫn cứ ngu. Âm thầm ngu. Lặng thinh ngu. Thế mà cũng không bắt chước được. Thôi đành lặng thinh nhìn ngắm nụ cười và lặng thinh yêu.
Đôi khi lòng sạch bon, không niềm vui, chẳng nỗi buồn. Ta học đòi cái từ tốn của Bạch Cư Dị nơi chốn yên hoa. Tìm sự cảm thông giữa những tâm hồn bèo bọt. Những mảnh vỡ của tình yêu thật nhỏ bé như bụi kia, ta nhặt được đâu đó trong cuộc sống đọa đày này, long lanh và trong sáng đến trên cả tuyệt vời, làm đẹp thêm cho ngôi nhà mơ mộng. Nó như những vì tinh tú lạc loài, nhìn thấy được, có thể chạm vào, có thể ước mơ nhưng không thể nào nắm lấy.
…..
Tầm thanh ám vấn đàn giả thùy ?
Tỳ bà thanh đình dục ngữ trì.
Di thuyền tương cận yêu tương kiến,
Thiêm tửu hồi đăng trụng khai yến.
Thiên hô vạn hoán thủy xuất lai,
Do bảo tỳ bà bán già diện,
Chuyển trục bát huyền tam lưỡng thanh.
Vị thành khúc điệu, tiên hữu tình,
Huyền huyền yểm ức, thanh thanh tứ,
Tự tố bình sinh bất đắc chí.
Đê mi tín thủ tục tục đàn.
Thuyết tận tâm trung vô hạn sự
…….
            “ Mạc từ cánh tọa đàn nhất khúc,
“ Vị quân phiên tác Tỳ bà hành”
Cảm ngã thử ngôn lương cửu lập
Khước tọa xúc huyền huyền chuyển cấp
Thê thê bất tự hướng tiền thanh,
Mãn toạ trùng văn giai yểm khấp.
Tọa trung khấp hạ thùy tối đa ?
Giang Châu tư mã thanh sam thấp.[1]

Hỏi tiếng đàn ai trên sông quạnh?
Sao hốt nhiên lặng giữa mênh mông.
Xô thuyền xin được nhau cùng.
Khêu đèn, thêm rượu vui chung tiệc này.
Tấm lòng trải ra đầy mới nhận           
Mà nửa khuôn mặt khuất sau đàn.
So dây, vài tiếng tơ buông.
Chưa tròn giai điệu, đã vương vấn tình .
Nỗi bức rức tang tình réo rắt,
Tính tang buồn theo nhạc tuôn ra.
Chau mày. Âm điệu xót xa,
Nói sao hết nỗi phong ba trong lòng.
………
Ngồi lại chút đàn thêm một đoạn,
Vì nàng ta soạn khúc này đây
Cảm ta, ngồi lại so dây.
Tiếng trong tiếng đục buồn đầy. Đầy thêm.
Cũng đàn ấy mà không như trước,
Ai  vì  ai  đẫm  ướt  tay  che.
Ngồi đây nước mắt tuôn sa.
Giang Châu Tư Mã lệ nhòa áo xanh.-

 Bạch Cư Dị đã rơi lệ, nhưng ta chỉ có đôi lúc bùi ngùi. Tại sao? Vì Bạch Cư Dị là một kẻ tài hoa và ta cũng tài hoa. Nhưng của ta là một thứ tài hoa của tai họa, nó biến ta trở thành một vĩ nhân của số phận bọt bèo. Ta nhận ra từ một nơi bèo bọt ấy còn có những trái tim đã từng rung lên bao nhiêu nhịp điệu yêu đương và sự đáp lại chỉ là những cơn giông tố và đã giống ta khi mang giọng cười ngạo mạn đi suốt con đường nước mắt của mình. Ta nhận ra sự bèo bọt ấy từ một thân phận bọt bèo của chính ta chứ chưa bao giờ là kẻ bên trên nhìn xuống. Thế nên ta đâu còn lệ để mà rơi:
      Ta nâng ly rượu tìm thơ,
Người nâng ly rượu để mà cợt nhau.
      Và em má phấn môi đào,
Nâng ly với những mời chào lẳng lơ.
      Vì  sao  cái  nụ  non  tơ ?
Ai đem nắng gió dày vò sắc hương.
      Cho hay trong cõi vô thường,
Quan hoài một thoáng vấn vương, rồi thì…
      … mỗi người mỗi một lối đi,
Lối nào bụi bặm chẳng vầy gót chân?
       Để khi tàn úa sắc xuân.
Ngẫm ra số kiếp gian truân sẵn dành.
      Gặp người tri kỷ cũng đành,
Ngậm ngùi đứng lại để thành xót xa.
      Hỏi ai, ai thấu cho mà…
Hỏi rượu, rượu đắng. Hỏi hoa, hoa tàn…
      Ngày trôi theo giấc muộn màng,
Đêm ngời son phấn, ròn tan tiếng cười.
      Bải bui chi bấy nhiêu lời,
Nửa cơn tình tự, bùi ngùi cho thân.
      Và ta. Giọng điệu ân cần,
Chẳng qua là một tình nhân đôi giờ.
      Xót người dăm ba câu thơ.
Vài ly rượu nhạt, lững lờ. Rồi thôi.
Thế đấy. Ta không thể là Thúc Sinh, nhưng rất muốn làm Từ Hải. Không phải vì muốn chia nửa giang sơn mà muốn cùng ai đó “ Cung đàn trọn gánh. Non sông dăm chèo”. Nhưng ta chỉ có đủ dũng khí để ngậm ngùi cho một số phận long đong, mà không có đủ dũng khí để đắm say. Chỉ có thế thôi. Nhưng dù gì thì đó cũng là một chút quan hoài. Mỏng manh. Vâng. Rất mỏng manh, nên dễ bay vào trong gió lộng. Xin lỗi Kiều và những ai cùng chung thân phận của Kiều. Bởi vì Từ Hải là vô tiền khoáng hậu.
Cám ơn ly rượu với hương vị nồng nàn.
Cám ơn nụ cười thơm ngát làm ngây ngất cả nhân gian.

Ta có quá kiêu ngạo vì nhận ra sự vĩ đại của ta không? Không. Bởi vì, có biết bao lý do để ai kia đã không thể, không dám hoặc từ bỏ những cảm nhận của bản thân. Còn ta. Ta sợ gì? Ta kiêu ngạo. Ừ có sao đâu? Ta biết sự hiện diện của ta không phải tình cờ. Ta hiểu ta là một phần của cuộc sống có hàng hà sa số một phần. Những một phần không thể thiếu để làm nên nhân gian, làm nên vũ trụ. Nếu vị trí ta đứng là cái rốn của vũ trụ thì sao? Cũng chẳng sao? Có ai không khởi đầu cuộc sống bằng cái rốn nào? Kể cả cỏ cây, sỏi đá, nước lửa hay gió mây. Sự truyền sinh đều bắt đầu như thế đấy và kèm theo là tình yêu. Ôi ta là cái rốn của tình yêu. Ta ở đó như là là một tế bào bình thường như bao nhiêu tế bào khác đã từng hiện diện và đi qua cõi đời này. Sự vĩ đại của ta là ở chỗ chỉ có ta mới cảm nhận hết những gì đang xảy ra trong ta.
Cám ơn ly rượu với hương vị nồng nàn.
Cám ơn em với nụ cười thơm ngát làm ngây ngất cả nhân gian.

Ôi say sưa đã thiệt. Cứ một mình giữa thinh lặng mà say. Giữa thinh lặng ấy, ta sử dụng tất cả thân thể để mà thống khoái với những lu bu lang bang mà đôi chân đã từng quờ quạng đi qua;
Cảm chi dục thán tức,
Đối chi hoàn tự khuynh.
Cứ nhẩn nha ngồi uống rượu một mình.
Nhẩn nha nghĩ, nhẩn nha nhìn người qua lại,
Sẽ thấy được cuộc đời nhiều cái khoái,
Từ lâu rồi, bon chen quá bèn quên.
Một đôi khi cũng cần phải mình ên.
Tha hồ nghía những sắc đời đậm nhạt,
Tế khan vật lý tu hành lạc,
An dụng phù danh bạn thử thân.[2]
Thức nhắm phải nhai thật kỹ. Mới ngon.
Rượu từng hớp nhỏ thôi. Mới thấm,
Gấp gáp để làm gì, mệt lắm,
Ồn ào chi, cho bẩn tai người.
Điệu nhạc hay đâu cần cất nên lời.
Câu thơ đẹp hãy để trong tâm tưởng,
Bông hoa cắm vào bình, thơm sao được,
Trăng vào hiên trăng vẫn đẹp hơn đèn.
Một mình một thú vui riêng.-
Ta hoàn toàn tự do trong nghĩ suy, trong ăn uống. Và ta trở nên minh triết. Rượu đã là một người bạn đường chân tình và bất diệt. Rượu nâng đỡ và làm tâm hồn ta bay bổng. Cuộc đời đẹp hơn. Ta hớp từng ngụm nhỏ cho nồng nàn thấm sâu vào máu thịt, cho đằm thắm thêm tình yêu và cảm nhận sự dịu dàng hết mực của những nụ cười đến tự nhân gian. Ta một mình, ta vĩ đại, ta bao trùm lên hạc nội mây ngàn. Ta là một vũ trụ riêng cực kỳ nhỏ bé song hành cùng một vũ trụ chung, mênh mông vô cực. Ta thì thào cùng hoa lá. Ta rì rào cùng sông nước gió mây, cùng trăng sao và hàng hà sa số những tinh tú lấp lánh không cùng. Vâng! Ta, chỉ một mình đi từ quá khứ đến vị lai. Ta đại ngộ. Dù sự đại ngộ này không phải như sự đại ngộ của Như Lai. Nó nhỏ nhoi và chỉ đưa có một mình ta vào nơi thấu đáo lẽ Vĩnh Hằng.
Ta nâng lên ly rượu.
       Nâng lên chén rượu và say,
Hơi men chếch choáng, lay lay sắc màu.
     Đêm thì say giấc chiêm bao,
Quên nơi tục lụy để vào mộng mơ.
     Ngày say say mấy câu thơ,
Say con chữ chạy đôi bờ nhân gian.
     Say mây, say gió, say trăng,
Say sông, say biển mênh mông đất trời.
     Ngắm qua, nghía lại cuộc đời,
Hóa  ra  say  đắm  nụ  cười  của  em.

Thế là có lý do để tiếp tục nâng ly.
Cám ơn ly rượu với hương vị nồng nàn.
Cám ơn nụ cười làm thơm ngát và ngây ngất cả nhân gian.
Ta đã có một thời không rong chơi mà ta cứ ngỡ là mình rong chơi. Đến khi ta biết nói được lời “ Cám ơn ly rượu với hương vị nồng nàn. Cám ơn em với nụ cười thơm ngát làm ngây ngất cả nhân gian.” Thì cuộc chơi của ta lại quá đổi mong manh. Bởi vì…
      Nhiều khi cũng muốn đi chơi,
Chơi cho bậm trợn cho người biết tay.
      Nhưng kiểu chơi ngày hôm nay,
Lủi vào lắm chuyện bầy hầy. Hết ham.
      Chơi thơ mang tiếng hâm hâm,
Chơi nhạc thì cứ ầm ầm như bom.
      Chơi rượu, la hét om xòm,
Chơi tình không aids cũng banh chành nhà.
      Thức khuya chơi với trăng ngà,
Nhưng đèn cao áp nhạt nhòa vầng trăng.
      Dấu chân lem mặt chị Hằng,
Chơi mây lại có khói lằng ngoằn theo.
      Chơi sông, rác đã thay bèo,
Chơi hoa, hoa nhái nên nghèo sắc hương.
      Cuộc chơi xem đã vô phương,
Núi, sông, trăng, gió, biển, rừng… hơi dơ.
      Và người, mấy kẻ mộng mơ.
Đường chơi sạch trụi, nên ngơ ngẩn nhìn.
      Thế thôi. Thôi thế cũng đành,
Hâm hâm. Cứ thế! Một mình ên hâm.
Tiếc thật. Nhưng dù sao thì ta cũng còn lại chút gì đó để chơi, một quãng thời gian để chơi và đểYêu Em. Ta ngồi đây, ta đứng đó, trong từng sợi nắng, trong từng hạt mưa. Ngày cũng như đêm, khi mở to mắt và cả giấc chiêm bao. Với ly rượu và nụ cười của em, ta gởi lòng đắm say cuộc sống đến khắp cùng vũ trụ mênh mông để gạn lọc nỗi buồn, chắt mót niềm vui.
     Khi không một chút xôn xao,
Theo mây trắng lững lơ vào mộng mơ.
     Khung trời vẫn khung trời xưa,
Tưởng xưa, xưa lắm. Ai ngờ mới nguyên.
     Trời trong để đón tháng giêng,
Bông hoa dại nở trên đường xuân qua
     Khi không trời đất bao la,
Nụ cười ai chuyển mơ qua nơi này.
     Khi không mà nỗi nhớ đầy,
Nhớ ai? Ai nhớ? Cho say cõi tình
Để sau đó trong giấc ngủ muộn màng. Ta đã tìm ra lời tổng kết một cuộc đời.  
Những nghĩ suy giữa bộn bề cuộc sống,
Ta loanh quanh đi muôn lối đường trần.
Và  cứ  thế,  bụi  hồng vây  bốn  phía
Bám vào tim chai cóng cả tâm hồn.

Nâng ly rượu nhìn vầng trăng hiếm gặp,
Trong một đêm cúp điện khu phố nghèo.
Ước vọng hảo của một thời xưa cũ,
Bổng tràn về thao thức đêm quạnh hiu.

Và nàng đến ta rùng mình ớn lạnh,
Đầu chai sần không tìm nổi dăm câu.
Trái tim khô thì bổng dưng lay động,
Nhấn mộng mơ chìm ngập trong đêm sâu.

Cứ như thế, đêm về ta cứ đợi.
Trăng như thuyền đưa đón nàng về theo.
Bàn tay nhẹ và êm, nàng xếp lại,
Những ước mơ rối rắm hóa xuôi chiều.

Cứ như thế đêm đêm nàng tỉ mẩn,
Sửa lại cho ngay ngắn tâm hồn ta.
Lấy rung động trong tim, nàng chuyển đến…
Làm tươi nguyên ước vọng trái tim già.

Em trở thành nàng thơ và lộng lẫy,
Không xiêm y, phơi phới phô bày Xuân.
Ta ngây ngất ghi vạn lời say đắm,
Hồn bợn nhơ thanh hóa đến vô cùng

Cám ơn ly rượu với hương vị nồng nàn.
Cám ơn em với nụ cười thơm ngát làm ngây ngất cả nhân gian.

Ta nhổ toẹt vào những giá trị đi ra ngoài sự rung cảm của con tim. Đã có biết bao đạo lý được hình thành và kêu gọi người khác tuân theo bằng gươm, súng. Đã có biết bao nhiêu giá trị hư ảo đi thuyết phục mọi người bằng những lời giả trá dịu êm và cả những lời đe dọa hung tàn. Tất cả những thứ đó là rác rưởi của những trí tuệ, chúng đã làm cho trái tim song hành đã trở thành chai đá. Tại sao lại kêu gọi một thế giới không hận thù mà luôn tay gieo thù hận? Tại sao luôn kêu gọi sự cảm thông mà chính bản thân thì chẳng chịu cảm thông? Trong khi hầu hết mọi người trần lưng chung góp niềm vui cho cuộc sống, thì bọn lu bu lại giở trò ba trợn với hàng loạt chiêu bài. Mặc mẹ tụi bây. Rồi sẽ có một phút giây nào đó trong đời để cho chúng mày nhận ra sự ngu xuẩn của mình. Trong khi mọi người vẫn sống, vẫn vui. Ta cũng vậy. Ngu sao mà buồn.
Thế đấy. Nhưng ta là vĩ đại, bởi vì ta vẫn sống và bất chấp mọi lu bu. Phải thế chứ. Đúng không nào?
Tại sao không là Tản Đà đi đến chốn yên hoa để trao và nhận lại vòng tay ấm. Tại sao phải là Phan Khôi đi phùng mang trợn mắt với những tên ba trợn. Tại sao?
 Tội cho mấy thằng điên khùng, những con mát dây đang lủi đầu, bất kể đúng sai, vào đống giấy tanh tanh được gọi là tiền. Ta cũng cần đấy. Ít thôi, vừa đủ mua “ Rượu ba chung tiêu sái cuộc yên hà”. Hết ba chung này. Đem mồ hôi đi bán để mua thêm ba chung khác. Âm thầm bán, lặng thinh mua, rồi một mình nâng ly, một mình cười giữa cõi lòng ta. Còn cái thứ được gọi là quyền lực ấy ư? Khi đem tấm lòng và trí tuệ tuyệt vời đi tìm kiếm nó, lúc gặp và vớ được rồi thì lòng bổng nhiên dơ, trí bổng nhiên hư. Ta đếch thèm. Lòng dơ thì chơi bẩn. Trí hư làm nụ cười không tươi thắm. May mà ta kịp nhảy ra. Và Nâng  Ly Và Cười Trong Thinh Lặng.

* Hãy sống với… rót tràn ly say đắm
Hãy sống cùng… chuốc cạn chén nồng hương
Bàn tay em đang lỡ nhịp nghê thường
Vẫn lay động lòng ta cơn bối rối
* Hãy sống với… mặc tháng ngày trôi nổi
Hãy sống cùng… đầy ước vọng đêm trăng
Bờ môi em đừng tô nữa màu son
Cho ngọt lịm nụ hôn dành riêng ấy
*Hãy sống với… bằng ước mơ nồng cháy
Hãy sống cùng… dù nói nửa lời yêu
Khuôn ngực em đã tàn úa nắng chiều
Vẫn cứ mãi thơm tho từng hơi thở
* Hãy sống với… ly rượu nồng dang dở
Hãy sống cùng… dù đắng giọng bon chen
Bằng tình yêu buổi chiều sẽ đẹp hơn
Ta cũng sẽ như em mà tươi thắm
* Hãy sống với… rót tràn ly say đắm
Hãy sống cùng… chuốc cạn chén nồng hương
Bàn tay em múa lại điệu nghê thường
Lay  động  lại  tình  yêu  cơn  bối  rối

Cám ơn ly rượu với hương vị nồng nàn.
Cám ơn nụ cười thơm ngát làm ngây ngất cả nhân gian.
Ta chìm vào trong cõi lặng thinh bằng sự dẫn dắt êm đềm của hương nồng, để nghe trái tim ta và trái tim người cùng rung cảm. Ta cười nụ nhìn quanh để tìm một bông hoa đang tỏa hương trên cành, để xót xa cho những sắc màu lộng lẫy đang nhanh chóng tàn phai vì sự đỏm dáng không thực sự cần cho bản ngã. Ôi những bông hoa bị đem cắm vào bình. Và thê thảm hơn, có những kẻ say mê những bông hoa nhái lộng lẫy sắc màu mà đếch có một tí hương.
Ta nâng ly rượu ở mọi nơi. Ta chợi nhớ ra Tản Đà tiên sinh cũng thế. Và Tản Đà tiên đã để lại cho ta. Một nửa ly, một nửa nỗi buồn, một nửa mùa Xuân

TRỪ TỊCH DẠ TÚC THẠCH ĐẦU DỊCH
Lữ quán thùy tương vấn
Hàn đăng độc khả thân
Nhất niên tương dạ tận
Vạn lý vị quy nhân
Liêu lạc bi tiền sự
Chi ly tiếu thử thân
Sầu nhan dữ suy mấn
Minh nhật hựu phùng xuân
               Đái Thúc Luân

        Ngậm ngùi  quán khách vắng tanh,
Đèn khuya một ngọn với mình lân la.
        Giờ đây năm cũ bước qua,
Mà người muôn dặm đường xa chưa về.
           (Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu 1928)

         Lan man chuyện cũ buồn tê.
Ngẫm thân chợt bật hê hê tiếng cười
        Tóc tai, mặt mũi lùi xùi,
Rồi khi trời rạng hiên ngoài. Ờ. Xuân.
          (Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu 2005)

Hãy cười đi. Dù chỉ là một nụ cười buồn của một khách viễn hành đón xuân nơi xa xứ. Chẳng sao? Cụ Đái Thúc Luân ở tuốt bên Tàu đã ôm trọn nỗi buồn. Tản Đà tiên sinh lại chia sẽ cho ta một nữa, mà rất ít người có thể cảm nhận như Nguyễn văn Thương. Mà cũng phải thôi. Cụ Đái Thúc Luân, Tản Đà tiên sinh, ông anh Nguyễn văn Thương và bây giờ là ta, luôn luôn là khách viễn hành trong chính ngôi nhà mà mình yêu dấu. Vui mừng thay cho người được đón xuân ngay trên chính nhà mình. Và ông anh Bùi Giáng nữa với màu Áo Xanh với nỗi buồn tuyệt diệu của Mùa Xuân.
               Áo Xanh
     Lên mù sương xuống mù sương
Bước xa bờ cỏ xa đường thương yêu
     Tuổi thơ em có buồn nhiều
Thì xin cứ để bóng chiều đi qua
      Biển dâu sực tỉnh giang hà
Còn sơ nguyên mộng sau tà áo xanh (BG)

Cám ơn ly rượu với hương vị nồng nàn với những hương xưa của người xưa dành lại.
Trong quán, trước hiên nhà, bên ven đường hay ở một nơi nào đó Yên lặng và nhìn tất cả những gì diễn ra trước mắt hay khuất sâu ở một nơi nào đó, và nghe những vang vọng của nhân gian, của đất trời, hoặc đắm chìm trong lặng thinh của vũ trụ hay là chính của tâm hồn ta. Ta thấy mọi người qua lại, ta thấy những cảnh đời hạnh phúc và quên dần đi những tráo trở, những bất hạnh của thế gian. Ta ước mơ một ngày về với cõi vĩnh hằng mà người đến tiển đưa có mang theo một nụ cười. Ôi. Bắt đầu cuộc sống bằng tiếng khóc. Thế tại sao không cười vui khi được trở về nhà. Tất cả đã đi qua rồi.
Ta đã hiểu ra và biết làm những điều gì mình thích và chẳng bao giờ từ bỏ, sẽ mang theo về cõi vô ưu để tiếp tục cuộc rong chơi. Tất nhiên chưa ai có thể hẹn trước ngày trở về. Ta cũng thế. Còn lại bao nhiêu ta luôn luôn yêu mến cuộc đời này.
     Cứ say đắm cuộc đời đi,
Dẫu ta chẳng có cái gì ngon cơm?
     Nhưng hoa vẫn cứ còn thơm,
Cây còn xanh lá. Gió còn reo vui.
        Biển thì thào mãi không thôi,
Vầng trăng nghiêng rót xuống đời mộng mơ.
     Nắng mai sưởi ấm câu thơ,
     Sợi tình theo những giọt mưa vào lòng.
     Con thuyền nối những giòng sông,
Bao bờ bến đợi tấm lòng của nhau.
     Nâng lên chén rượu quên sầu,
À không. Đâu có chi sầu mà quên.
Thế là nâng ly để có một niềm vui. Và bây giờ ta đã hiểu.
Xử thế nhược đại mộng
Hồ vi lao kỳ sinh
Sở dĩ chung nhật túy  
Đồi nhiên ngọa tiền danh
Giác lai miện đình tiền
Nhất điểu hoa gian minh 
Tá vấn thử hà nhật ?
Xuân phong ngử lưu oanh
Cảm chi dục thán tức
Đối chi hoàn tự khuynh
Hạo ca đãi minh nguyệt
Khúc tận dĩ vong tình. [3]

     Đời như giấc mộng bành ky,
Chẳng ai xui dại tội gì bon chen?
     Suốt ngày say để không buồn,
Sải chân nằm ghếch trước thềm tỉnh queo.
     Ngoài hiên sợi nắng xiên vào,
Con chim hót để lao xao hoa vàng.
     Hỏi chi ngày tháng lan man,
Tiếng oanh mãi gọi đầy tràn gió xuân.
     Cảm đời muốn cất tiếng than,
Đối lòng nâng chén tự lâng lâng mình.
     Cao giọng hát tặng trăng thanh,
Chùng lời ca lại khối tình đi tong.
Ta vô cùng khâm phục, ta luôn luôn ngưỡng mộ Lý Bạch, một nhà thơ vô tiền khoáng hậu, nhưng ta chỉ có thể để cơn say dẫn dắt ta đi vào cõi viễn mơ. Một cõi viễn mơ yên bình, từ tốn và cao ngạo vô song. Và chỉ có thế, ta cảm nhận được thiên nhiên, cảm nhận được sự vĩ đại của tạo vật và của tâm hồn người và chính bản thân ta. Ta có thể làm mọi thứ, ta có thể đứng nghêu ngao hát giữa trời những bản tình ca, ta có thể trò chuyện cùng lá hoa, muôn thú hay những viên sỏi ven đường, hoặc một khúc gỗ hay cả một thứ gì đó đang hóa thân về với vĩnh hằng như là một chiếc lá rơi hay một bông hoa rụng Và ta không cần phải gắng sức thổi vào nhân gian những men nồng. Bởi vì những men nồng ấy, nhân gian đang gởi đến cho ta. Ta không ích kỷ đến độ không sẻ chia hơi ấm của ta cho người. Hãy để cho mọi người tùy nghi cảm nhận. Ta biết rằng tự do là quý giá xiết bao; của ta và của mọi người. Không phải cái thứ tự do mà thiên hạ kêu gào. Mà là một thứ tự do tuyệt đối yên bình. Ta cất tiếng hát không phải để khi khúc ca chấm dứt là chấm dứt một cuộc tình, mà để thấm sâu, mà để âm thanh ấy ấy vang vọng trong cõi lòng ta tạo thành những rung cảm tuyệt vời, mơn man lấy tâm hồn. Bởi vì chẳng ai hiểu vì sao những con chim già thường hay hót.
Ta không cần phải uống đến vạn chung và cũng không cần phải say hoài không tỉnh. Ta không cần phải nằm dài trước hiên nhà để đánh giấc mộng mơ và chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ ôm trăng đáy nước dù một đời ta say đắm Hằng Nga. Nhưng ta có đủ tài hoa sửa thơ Thi Thánh cho phù hợp với niềm vui và lòng kiêu hãnh của ta:
Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch
Duy hữu độc ẩm lưu kỳ khôi [4]  
Kỳ khôi ở trong lòng ta có ý nghĩa là không có gì kỳ vĩ bằng. Bởi vì nó cực kỳ thinh lặng, nó có mà cũng như không, nó là một thứ mà nhân gian gọi là không khí, nó hiện hữu, nhưng không hình tướng, nó luôn luôn mang đến niềm vui cho ta khi ta cảm nhận. Nó trong suốt trong mắt người, nó long lanh trong tâm hồn người, nó là một con thuyền vĩ đại chuyên chở những hơi thở ân tình cho những kẻ biết yêu thương. Thế thì tại sao ta không uống rượu một mình? Để lắng nghe từng giọt rượu nồng dẫn lưu không khí thấm sâu. Để lắng nghe hơi thở mình cảm nhận cái tuyệt vời mà tạo hóa ban cho. Ôi “Duy hữu độc ẩm lưu kỳ khôi “ là như thế đấy.
Ta yêu mùa xuân, nhưng lại say đắm không gian mùa đông miền nhiệt đới mưa nắng hai mùa. Cơn gió chướng se se lạnh, mang hơi hướm ruộng đồng ngày giáp hạt. Mùi rạ mới thơm thơm, từng sợi khói lam quấn quýt mái nhà trong ánh nắng chiều trong veo. Nhưng cái làm lòng ta ngây ngất chính là những sóng lúa vàng rập rờn theo gió, lấp lóa dưới nắng, dưới trăng. Nâng lên ly rượu ta đứng lặng yên bên ven đường, dưới ánh trăng thì ngây ngất, dưới ánh nắng thì nồng nàn. Tiếng thì thào không làm tan loảng khoảng không gian mênh mông thinh lặng. Ta nhỏ bé trước đất trời, ta bọt bèo trước cảnh quan và vĩ đại trong nỗi kỳ thú của cảm nhận riêng mình. Cuộc sống đã xô ta vào hướng không phải của mình, ta phải đi qua những nơi, ở một nơi mà mình không muốn. Cuộc sống hôm nay, con người đã buộc thiên nhiên làm theo ý mình để sống với sự kiêu ngạo không cùng, toan thay quyền tạo hóa. Nhưng ta thì luôn luôn nhớ, có một thời rất lâu con người nương theo ý chí của thiên nhiên để sống và ta đã quen. Nên khi, nhìn cây lá tự nhiên xanh, nhìn gió mây xao động và nhiều thứ nữa kể cả những khi đất trời cuồng nộ. Nhưng dù sao, ta vẫn yêu thắm thiết một tiếng cười trước sự thuận hòa của con người với của thiên nhiên. Nhưng điều này càng lúc càng ít đi. Nên nó đã trở thành đặc sản của riêng ta. Ta không vĩ đại là gì?
     Tiếng cười từ phía bên kia,
Vì  sao  mà  lại  mang  về  bên  đây.
      Vì sao mà nắng tháng muời,
Cứ trong, trong suốt tiếng cười cũng trong.
      Có cơn gió gọi hương đồng,
Cho mùi rạ mới bay vòng xóm quê.
      Ta  xa  lâu  quá  mới  về,
Cái hương xưa vẫn làm mê mẫn lòng.
      Áo cơm cái nợ lòng vòng,
Đi đâu rồi cũng về cùng xóm quê.
  Cám ơn ly rượu với hương vị nồng nàn.
Cám ơn em với nụ cười thơm ngát làm ngây ngất cả nhân gian.

Ta chào đón không gian sắp sửa vào xuân bằng sự thinh lặng của riêng mình. Ta ngắm nhìn, ta hưởng thụ, ta mộng mơ và ta viết lời cám ơn mùa Xuân, lời cám ơn Nụ Cười, lời cám ơn Ly Rượu. Ta mơ màng trước những ước mơ nhỏ bé giản đơn. Không thể được, nhưng tại sao không mơ mộng để mơn man tâm hồn mình nhỉ?

Mình thổi vào đời anh cơn gió chướng,
Khi con cá đồng trữ mỡ về đìa,
Mùa giáp hạt nôn nao niềm hạnh phúc,
Khói lam chiều ngan ngát trên đường quê.

Gạo trắng tép Mình nấu cơm. Ngọt lịm,
Cứ mênh mang, thơm phức hương đời.
Cái đầm ấm đong đầy trong ánh mắt,
Vị ân tình mãi ngòn ngọt trên môi.

Ui cá rô mặn mòi, tươi lát ớt.
Đỏ thắm môi, tình thêm ấm và nồng.
Giọt mồ hôi, hơi vợ chồng quen thuộc
Con chim quyên đáp xuống trái nhản lồng.

Canh đọt choại Mình nêm con mắm sặt,
Chấm nước mắm đồng đầm đậm hương quê.
Thứ đặc sản giản đơn ngon muốn chết,
Đi gần, đi xa. Hễ nhớ phải quay về.

Những bông lúa sau nhà đang lã ngọn,
Cứ đong đưa theo cơn gió giao mùa.
Mình cũng thế. Thả hương vào trong gió,
Mái tóc dài đong đưa, đong đưa.

Nếp nhà lá làm buổi trưa mát rượi,
Mà lại đem nồng ấm lúc đêm về.
Trăng với gió thì thào trên cành lá,
Cùng chúng mình thủ thỉ suốt canh khuya

Nhớ món ăn hay nhớ Mình. Hổng biết.
Bởi khi về thì có đủ tinh tươm.
Ăn ngon miệng và ngủ trong say đắm,
Chung quanh Mình cái gì cũng thơm thơm.

Thôi thì thế vậy. Và mùa Xuân sẽ đến, hiện thực tuyệt vời của cảnh quan, ta bỏ hết bao nhiêu phiền toái cực lòng. Ta ghi nhận nỗi thống khoái của ước mơ.

Chưa vào Xuân sao mà trời lại trong?
Nắng hôm nay thêm hồng.
Vẳng lại lời chào của bông hoa sắp nở,
Lòng ta bổng hóa mênh mông,
Những vì sao đêm nay long lanh.
Nghiêng nghiêng một vầng trăng.
Rót xuống nhân gian bao nhiêu xao động,
Và ta đi vào giấc ngủ bâng khuâng.
Nụ cười của em bao giờ cũng đẹp,
Ta biết em đang có niềm vui.
Thấp thoáng đâu đây hạnh phúc,
Cười nữa đi em. Mùa xuân sẽ đến thôi.
Lạ một điều là bao nhiêu phiền toái,
Của riêng ta tan biến khi em cười.
Xao động ngủ quên theo năm tháng,
Bây giờ trở lại trong lòng. Chơi vơi.
Hồn khô cằn đi khỏi,
Ý xuân sắc rạng ngời.
Ngôn từ như mới lại,
Em hãy cười đi thôi.

Cám ơn ly rượu với hương vị nồng nàn.
Cám ơn em với nụ cười thơm ngát làm ngây ngất cả nhân gian.
Cuối cùng ta chỉ nghe ta, thấy ta. Còn lại một mình, ly rượu và nụ cười.

 Giật mình thức giấc nửa đêm,
Nửa như tỉnh, nửa như chìm trong mơ
Ai xui nảy mấy câu thơ,
Ai xui cho nhớ, cho ngơ ngẫn nhìn…
Mịt mùng trong cõi lặng thinh?
Mà nhân gian cũng như bình yên ra.
Nôn nao đáp xuống lòng ta,
Giữa thinh lặng ấy hiện ra nụ cười.
Đêm khuya mà bổng nhiên vui,
Trong cơn mê đắm đẩy bùi ngùi xa.
 Cõi thinh lặng hóa bao la,
Nụ cười ấy thấp thoáng xa, lại gần.
Hết nôn nao, rồi bâng khuâng,
Đưa lo toan đến tận cùng hư  không.
Cám ơn. Nhờ gió qua song,
Mang cho người ấy cõi lòng bình yên.
Rượu và nụ cười đã làm ta tỉnh giấc giữa đêm. Mộng mơ và hiện thực hòa lẫn vào nhau như một thứ cocktail tuyệt diệu giúp cho đầu óc ta sạch không tạp niệm và cõi lặng thinh tuyệt đối kia đã cho ta thêm sức lực để thấu hiểu được giá trị tuyệt đối của sự yên bình. Nó làm cho vạn vật thăng hoa và thêm vĩ đại. Nó làm cho con người thêm tài hoa nhưng không là tai họa. Những trục trặc, nếu có trong những bước đường đời, chẳng qua chỉ là men rượu cay, nó làm cho cơn say thêm đằm thắm nồng nàn. Xin đừng giận dỗi. Hãy yên lặng và cười hoặc nhìn ai đó cười và nâng lên ly rượu. Hớp từng ngụm nhỏ thôi và nhìn chung quanh để nhìn thấy cuộc đời hồng, nhìn lên trời xanh để thấy vầng trăng ngà ngọc và tinh tú long lanh, long lanh. Và chờ đợi một vầng dương chói lọi, một ngày rực rỡ với triệu triệu giọt sương lóng lánh buỗi tinh mơ và rồi hòa chung vào cái lộng lẫy của vầng dương.
Cứ thế. Nụ cười của em. Vâng. Nụ cười của em đã đến. Nụ cười làm thơm thơm lòng ta, cho ta cơn say, cho ta yên bình. Nụ cười của viễn mơ đang trở thành hiện thực, đang chấp chới trong vành ly.
Cám ơn ly rượu với hương vị nồng nàn.
Cám ơn em với nụ cười thơm ngát làm ngây ngất cả nhân gian.
Thế là ta yêu, yêu nụ cười ấy khi mà bóng tà huy đang phủ xuống cuộc đời. Chả sao? Cứ yêu đi đã. Yêu để biết lòng mình còn rung động. Yêu để trằn trọc nhớ nhung và nhiều thứ nữa. Yêu để hiểu ra rằng cõi nhân gian cần thiết xiết bao những giây phút bình yên. Ôi. Yêu bao giờ cũng đẹp hơn là ghét. Dù rằng người yêu ta chỉ là một bóng mây nhạt nhòa lãng đãng trong cõi lặng thinh. Nhưng tình yêu của ta thì lại hiện thực.
       “ Cái tình là cái chi chi.
Dẫu chi chi cũng chi chi với tình.”
       Chi chi khi rảnh đã đành
Lu bu muốn chết cũng thành chi chi.

Biết chi chi là cực đấy
Quyết lòng cực lấy làm vui.
Lòng rung lên khi thấy ai cười
Nhớ muốn chết nên làm sao ngủ được ?
Ngơ ngẫn vào ra để hôm sau hốc hác,
Giận trái tim già lộn xộn cái chi chi
Nhìn chút thôi, chẳng biết làm gì?
Nếu không thấy bèn sầu nên tóc bạc,
Hiền hậu thế, mà sao lại ác !?
Gieo chi chi cái nụ chết người kia.
Thơ thẩn ban ngày, ngơ ngẫn đêm khuya.
Chuyện cơm áo cũng đành cam lủ khủ,
Muốn phá chi chi đi uống rượu,
Quắc cần câu vẫn cứ chi chi.
Biết thế thì chắc chẳng ngó làm gì?
Cứ ngó riết rồi bây giờ lại khẳm,
Ác một nỗi thuyền chi chi đã đắm,
Dẫu vớt lên thì cũng banh chành.
Cứ chi chi vậy. Thôi đành.
Đối với ta thơ là cuộc sống. Thế là ta cứ say suốt, thơ suốt và chi chi suốt. Chi chi với ai thì hẵn nhiên là em đã biết. Nhờ chi chi mà ta say, nhờ chi chi mà ta thơ. Nhờ nụ cười, nhất là nụ cười của em mà ta chi chi. Cám ơn em. Cám ơn mùa Xuân.
* Một cơn gió rơi trên vĩa hè
Một cơn gió đong đưa cành me
Một cơn gió nhẹ lay rèm cửa
Hình như là mùa xuân đã về.
* Một nụ cười ghé ngoài hiên vắng
Một câu thơ chấp chới màn hình
Một tiếng hát cho mây lơ đãng
Trời trong ngần sợi nắng long lanh
* Một nụ hoa khẽ khàng hé nở
Đuôi lá cong nheo mắt với xuân hồng
Một tấm lụa nôn nao thành áo
Xôn xao chi rơi xuống đầy lòng
* Một mùi hương của ai thấp thoáng
Gió mang đi đậu lại nơi này
Chắc cú rồi mùa xuân đã đến
Muôn hoa bừng hương của đắm say
* Rồi tất cả như gom góp lại
Giữa trong ngần của cõi lặng thinh
Bổng  chốc không còn hình tướng nữa
Nụ cười em đáp xuống lòng anh
Cám ơn ly rượu với hương vị nồng nàn.
Cám ơn em với nụ cười thơm ngát làm ngây ngất cả nhân gian.

Và bây giờ đây ta đã, đang và sẽ gặp lại những chân tình ngày cũ bằng một thực tiễn, bằng một ước vọng, bằng một cơn mơ để nâng ly
       Ai xui gặp lại nhau đây?
Bao nhiêu năm ấy đã đầy lênh đênh.
      Ít khi nhớ? Lắm khi quên?
Mà mong manh ấy còn nguyên trong lòng.
Nâng ly mừng gặp lại,
Uống cạn nỗi ngậm ngùi.
Mãi lu bu, chuyện cũ tưởng quên rồi.
Chợt nếm lại vị xưa, hương mới cáu,
Một khoảng trời xanh, biết bao giông bão,
Gió cấp nào cũng đủ để te tua.
Mỗi bóng chiều rơi dính một tí già nua.
Ác một nỗi tấm lòng vẫn mãi…
Hiểu kính đản sầu vân mấn cải,
Dạ ngâm ưng giác, nguyệt quang hàn.*
Vầng trăng nghiêng không làm giấc mơ tan.
Mà cứ rót ngậm ngùi từng chút một,
Nỗi nhớ quên đan vào cho ray rứt,
Ai xui ta hay ta tự xui mình.
Chơi khăm chi vậy? Ơi tình.

Cám ơn ly rượu với hương vị nồng nàn. Cám ơn một tình yêu.

Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu


[1] Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị
[2] Khúc Giang của Đỗ Phủ
[3] Xuân Nhật Túy Khởi Ngôn Chí của Lý Bạch
[4] Tương Tiến Tu ca Lý Bch “…C lai thánh hin giai tch mch. Duy hm gi lưu k danh…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét