GIẬN QUÁ
Anh giận em bởi vì hương tóc ấy
Cứ nồng nàn và dấp dới vây quanh
Anh đắm đuối suốt ngày này tháng khác
Chưa bao giờ có một phút ở không
Anh trách em tấm thân đầy khát vọng
Cứ cuốn anh vào bao nỗi đam mê
Và ánh mắt phủ trùm anh khắp khắp
Lãng đãng lối đi gọi mãi đường về
Phiền phức quá em cứ như thế đấy
Đi đâu xa cũng quay quắt nhớ nhung
Những món ăn nhạt phèo nơi quán lạ
Cũng cơm canh, thịt cá… Thiếu hương nồng
Anh bực em nhiều khi không nói nổi
Lời dịu dàng nghe như một cung tơ
Buộc anh phải ngồi lỳ bên keyboard
Vét hết từ để cố một bài thơ
Rồi cũng có những đêm trời mưa gió
Anh chờ mong nếm lạnh lẽo xem sao
Mới tí lạnh chưa kịp run, kịp rét
Thì cái hơi nồng ấm lại bay vào
Cứ như thế anh luôn luôn bận bịu
Xa hay gần đều dính chấu vào em
Vùng vẫy mãi chẳng còn đâu hơi sức
Ác chi em mà buộc sợi tơ mềm
Cứ như thế nửa mơ và nửa thật
Anh lu bu giữa thật với cơn mơ
Nhớ quắt quay và yêu thương đắm đuối
Thật và mơ chưa phân định bao giờ
Rồi bổng dưng một đôi khi rỗi rảnh?
Không trách phiền không hờn giận gì em
Anh lại thấy cuộc đời sao trống hoác
Chết anh rồi. Anh thuộc hết về em
Thôi thì em muốn làm gì cũng được
Hành hạ anh hay gì đó thì tùy
Nhưng đừng để tâm hồn anh trống rổng
Mà tâm hồn trống rổng có là chi?
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét