Sống bên nhau năm mươi năm, một tháng
lẻ tám ngày. Tôi và vợ tôi lủng lẳng bên nhau, cằn nhằn, khó khăn, khổ đau và…
không dứt nhau ra được để bây giờ mới viết cho bà ấy mấy giòng. Chắc có lẽ
bà ấy không đọc được. Nhưng có lẽ bà ấy hiểu rõ cái lủng lằng của bà ấy nghĩ gì.
10.8.2018
Vợ Quê
Mưỡu
Trời xui cưới phải vợ quê
Tưởng đâu phận rủi ai dè duyên hên
Phấn son chẳng chịu đua chen
Áo quần lành sạch chê khen không màng
Giữ câu xấu thiếp hỗ chàng
Lời ăn tiếng nói dịu dàng dễ nghe
Hát Nói
Tôi vốn được thầy cho dăm ba chữ
Tưởng mình ngon dữ lắm. Có ai dè
Làm cái cột nhà khập khiểng xi cà que
Bởi cái viễn vông xem chừng ra cũng lớn
Nên sinh kế nhiều khi hơi lợn cợn
Thiếu quanh năm mà lớn thói chơi ngông
Sách báo mua lung tung
Áo quần luôn bảnh chọe
Nhậu nhẹt thì ít khi rượu đế
Không Rémy bét nhất cũng Tiger
Mồi màng phải ngon, bè bạn phải rủ rê
Phải ọ ẹ, phải tình tang mới thú
Nghèo rớt mồng tơi mà y chang ông chủ
Làm ăn làng nhàng mà quen thói đại gia
Một vài lần toan làm kẻ đào hoa
Nháy mắt cô này, đẩy đưa cô nọ
Cũng may mà lá gan hơi nhỏ
Không thôi thì lắm chuyện rầy rà
Không trách đất vì tưởng mình là…
Chẳng than trời vì cho rằng tại…
Cũng có khi nghĩ mình không phải
Nhưng chứng nào tật nấy vẫn không thôi
Đã không buồn. Bà ấy bảo rằng vui
Nên mặc sức tôi giở trò quạy quạng
Thơ thẩn, màu mè, lang thang, nghễnh ngãng
Chạy long rong đến gần hết cuộc đời
Chồng gì cái kiểu như tôi?
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét