Lão phu già rùi. Buồn thấy mồ khi nhìn thấy non sông nhốn nháo Tàu
Phù, đạo đức suy đồi, môi trường dơ dáy, lắm mồm bá láp. Muốn góp gì một chút cũng chẳng ai cho,
mà nếu có cho chắc gì làm được thôi thì tự sướng cho khỏi bận lòng thân hữu
NÂNG
LY TRÀ ĐÁ
Những
bầy hầy cứ biện bày trước mắt
Lời
bãi bui dóc láo mãi vang rền
Già
vốn yếu, nhìn nghe hoài thêm mệt
Không
thấy, không nghe thì hóa ra hèn
Bọn
bán nước thời nào mà chẳng có
Ít
hay nhiều gì thì cũng nhăn răng
Bọn
xâm lược lõ mắt dòm bao bận
Mạnh
thế nào cũng thịt nát xương tan
Thôi
thì thôi cứ vô tâm tự sướng
Miễn
sao cho đừng dày mặt dơ lòng
Chuyện
đất nước hơn bốn ngàn năm cũ
Dẫu
thăng trầm vẫn còn đó non sông
Cứ
lấp lánh cuộc đời ta kiêu hãnh
Ta để
ta lên ngắm nghía mà chơi
Ai
nhìn trộm. này xin đừng đấy nhé
Kẻo
không thì lại xốn mắt cho coi.
Ta bị
gạt ra rìa từ dạo ấy
Cái
công danh như chó cụt đuôi rồi
Nên
đếch vẫy đuôi mừng ai được nữa
Vậy
thì thôi. Vậy, vậy, vậy mà vui
Còn
lại đây đường rong chơi cũng được
Không
chơi chung, bèn chơi một mình êng
Ly
trà đá nâng ngang trời, uống cạn
Cơn
khát dịu đi mây gió cũng bồng bềnh
Đêm
đầy trăng thả câu thơ vào giấy
Dở
hay hay thì nào có hề chi
Cứ
nói thật lòng ta như thế ấy
Chẳng
tội gì nâng bút lại nâng bi
Ai sao đó, ừ, ai làm sao, mặc kệ
Ta
tha hồ vui thú với riêng ta
Đêm
ba mươi ta thấy mình lấp lánh
Rằm
song song cùng với ánh trăng ngà
Trà
đá nâng lên thỉnh cao thiên, tề… xỉn
Trà
đá nâng lên thỉnh quảng địa. tề… say
Suốt
tháng ngày lơ thơ, mơ mộng
Cho tình
bay bay, cho ý bay bay
Cứ vậy chơi cùng trà đá
Cứ
vậy chơi cùng thơ
Cứ
vậy thơ và trăng gió
Thỉnh thoảng
cùng ai đó.
Cười
***
Hởi ai biết rảnh đang chơi
Nhìn
sông, ngắm biển, ngó trời, trông mây
Cứ
yêu thương cuộc đời này
Cho
xanh biếc lá cho đầy đặn hoa
Nụ
cười ai đến cùng ta
Kèm
theo ánh mắt ngó qua. Trong ngần
Quán
Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét