Lại
một bài thơ cũ, lão phu yêu đất nước mình, nhưng bây giờ thì yêu hết nổi vì nó
hôi rình. Người ta xả rác tứ lung tung. Đã vậy còn đội rác trên đầu mà gọi đó
là hào quang lấp lánh. Thôi thì lão phu đành tự sướng bằng cách nhớ về một quá
khứ thơm tho., vì đó là…
NƠI TA SỐNG
Thoải mái tựa lưng đất trời để sống
Tréo
ngoãy chân ngắm ánh nắng chiều phai
Nâng
chén rượu nồng hương mùa nếp mới
Ngẩn
ngơ nhìn từng tiếng hót tung bay
Sau đó nữa là ngàn sao lấp lánh
Thả cơn mơ đi suốt quảng trời xanh
Cơn gió nhẹ bay qua buồng phổi trống
Mở châu thân chào đón những trong lành
Đêm đưa giấc êm đềm vào khuya khoắc
Khuôn ngực ai lồng lộng thở dùm cho
Rồi khoan khoái đi sâu vào mê đắm
Chợt khẽ khàng một buổi sáng thơm tho.
Lấp lánh gọi tưng bừng qua song cửa
Nắng trong veo gọi tỉnh giấc nồng say
Thênh thang bước vào nhân gian sống động
Ríu ra chim qua từng lối ban mai
Lá chấp chới xanh, hoa lung linh thắm
Cành giao cành cây nối đến rừng cây
Cánh gió mãi mơn man lòng đầm ấm
Thì thầm sông, thì thầm suối trong mây
Ngon ngọt trái cho lam lam sợi khói
Mái tranh nâu nâu ấm lửa nhân tình
Suy tư đứng nhìn mây bao ngọn núi
Loang quanh qua ngày mưa rồi ngày nắng
Đêm đầy trăng cũng có lúc đầy sao
Cây thêm lá và giòng sông thêm nước
Thêm tháng ngày là thêm những tình sâu
Thưa rằng có một ngày rồi đi khỏi…
Về một nơi chưa biết đến bao giờ
Nhưng cũng sẽ mang theo về bên ấy
Nơi chốn này đầy ăm ắp say mê
Và mang theo khung ngực lồng lộng gió
Chất chứa đầy một trời đất thơm thơm
Nơi không bụi vẫn nhớ về hạt bụi
Hạt bụi thành ra một tuyệt vời em
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét