LỐI VÔ
THƯỜNG
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Giận một
giây cười xòa ba bốn bữa
Chửi mội
lời rồi cặm cụi làm thơ
Cỏ Dại
Thân mỏng mảnh cứ bò đi lẳng nhẳng
Nhưng dù sao cũng trời đất sinh
thành
Cũng biếc úa theo hai mùa mưa nắng
Cũng cho đời dịu mát một màu xanh
Vẫn là hoa không sắc hương đỏm dáng
Nhưng con đường cũng dìu dặt câu
thơ
Vẫn muôn màu long lanh cùng sương
sáng
Gởi cho đời bao nhiêu là mộng mơ.
Không thể lớn như cây cao bóng cả
Tuôn bóng che mát được một khoảng
sân
Hay che chắn những cơn mưa xối xả
Nhưng vẫn nâng niu những bước chân
trần
Đời vẫn cứ xóc lên rồi lấp xuống
Vẫn im lìm không thèm nói năng chi
Ngủ một giấc chờ khi cơn mưa tới
Mở mắt ra cùng trời đất xanh rì
6.7.2020
Bóng Dâm
Em không hiền như ma sơ,
Mà em hiền tựa giấc mơ anh hiền.
Chúng mình không phải nợ duyên,
Mà như duyên nợ giữa miền rong rêu.
Em thì biếc, anh thì phiêu,
Nên tình yêu chẳng có điều gì đâu.
Chẳng qua là khoái chí nhau,
Cho nên em cứ biếc màu lá non.
Còn anh không khoái bon chen,
Bóng dâm em tỏa anh liền dừng chân.
Ngó quanh bốn phía tần ngần,
Rút ra cây viết anh mần câu thơ.
Viết xong anh chợt thẩn thờ,
Nhìn cơn gió lốc ngẩn ngơ. Lá vàng.
Con Đường và Người Về
Đường về Cái Mới nắng ui ui
Lối cũ người xưa một nụ cười
Sắc nhạt chừng tươi thêm chút đỉnh
Hương quê cũng tỏa nức vài hơi
Hoa hoang từ thuở quên quê quán
Cỏ dại còn mong mãi dáng người
Sót lại gì không lòng kẻ chợ
Hay là vẫn dính tật ham chơi
Dừng Lại Chốn Xưa
Dừng chân lại bên giòng sông thanh
lịch
Lắng nghe mùi phương cảo đậm hương
xưa
Trời và đất đã làm nên cổ tích
Để hôm nay xanh thảm cỏ giao mùa
Một cánh gió từ ngàn xưa thổi lại
Mang theo mùi rất cũ kỹ về đây
Làm điếc mũi những con người hiện
đại
Vốn đã quen mùi rác rưởi bầy hầy
Và có một áng mây từ cổ độ
Trắng tinh khôi không khói bụi
vướng vào
Mang mộng mơ khi vầng trăng rực rỡ
Khung trời xanh nhấp nháy triệu
ngôi sao.
Em cũng vậy như đến từ vô thủy
Rất tinh khôi và hiền thật là hiền
Nói năng nhẹ nhàng thanh thao biết
mấy
Nghe và nhìn đều rất đỗi bình yên
Rất muốn trở về xưa nhưng chẳng
được
Chỉ nhớ về và chỉ nhớ thương thôi
Câu thơ chảy qua bao miền mơ ước
Đất trời xưa thơm ngát tiếng em
cười
Lục Bát Café Sáng
Sáng nhìn lên đỉnh mây xanh,
Tìm hoài không thấy bóng mình ở
đâu?
Đều cùng hơi hướm như nhau,
Hơi khùng lặn khuất, hơi ngu bốc
trời.
Nước non nghìn dặm mù khơi,
Cớ sao lại để ngậm ngùi riêng ta.
20.6.2020
Bài Ca Sống Chết.
Có nhiều đận lão phu toan muốn chết
Khi băng AK bay sượt qua vai
Đầu cứng quá cả băng bay trượt hết
Chỉ một viên dính lại cạnh lỗ tai
Từ dạo đó mạng nhẹ như chiếc lá
Cắt bụp bè bảy đứa lội qua sông
Du kích ngủ mê, ngáy cùng hà bá
Lão lên bờ và tiếp tục long nhong
Cuộc chiến tàn còn lại thân rất nhẹ
Cãi tao cãi mày, thân phận bên thua
Cơm áo gạo tiền sơn sơn vẽ vẽ
Màu sắc chói chang, chữ nghĩa như
bùa
Lúc đói khi no, cà phê thuốc lá
Tuổi cứ mãi thêm, mà sức mãi mòn
Ngã cái đụi, đất trời gì chẳng sá
Tính phen này đi một chuyến cho
ngon
Nhưng thần chết lại một phen ngủ
gật
Khi tỉnh tuồng. buồn năm phút rồi
thôi.
Hóa ra đời cần ta cho chật đất
Hên một điều chưa đến đỗi tanh hôi.
Đành mở mắt thở khì và sống tiếp
Nhìn chung quanh thấy nhiều thứ kỳ
hờm
Lời dối trá nghe suốt mà phát khiếp
Trên cao cao có lắm thứ hèn hèn
Chán như gián, bỏ ngoài tay thế sự
Chân hai bàn lang thang cõi vô minh
Thông bất thống, thống bất thông. Ứ
hự
Ánh mắt ai đâu đến nỗi vô tình
Hóa ra vậy có không và không có
Cứ quyện vào làm một cuộc giao hoan
Cây cỏ hát làm véo von cánh gió
Đất và trời cũng cứ thế mênh mang
Muông và thú thì đời ai nấy sống
Người và người cứ tìm giết nhau
luôn
Ta rãnh rổi đứng bên lề trống rổng.
Sống chết kệ cha bây. Lão phu cũng
không buồn
7.7.2020
Nỗi Lòng Chiếc Lá Úa
Tặng Đức Lộ
Chợt một hôm ta thấy mình vàng úa,
Mắt nhập nhèm nhìn bốn phía nhân
gian.
Chợt cuốn lá bổng tươm thêm chút
nhựa,
Mà hương em vẫn vậy. Vẫn nồng nàn.
Câu Thơ Thương Nhớ
Câu thơ chạy suốt một thời thương
nhớ
Chợt nhận ra chẳng biết nhớ thương
chi
Ngày rông rãi và vầng trăng muôn
thuở
Chẳng lối nào mà cũng bước chân đi
Từ đất, nước phập phồng buồng phổi
trống
Hơi ấm râm ran, cánh gió nồng nàn
Ta hiện hữu bằng tấm thân tứ đại
Bước chân trần đường sống chết
thênh thang
Nói như vậy, nhưng mà không phải
vậy
Chỉ gọi tên là như vậy. Thế thôi
Nhìn thấy bông hoa như không nhìn
thấy
Là câu thơ đang chảy suốt cuộc đời
Cứ như thế lang thang vào cõi sống
Không hết vô minh và không hết lụi
tàn
Chẳng e dè cho lòng không vọng động
Nụ cười hiền gieo thương nhớ miên
man
8.7.2020
Giòng Sông Chảy
Cành và lá luôn rì rào cùng gió,
Đất và trời thì mãi mãi yêu nhau
Sương buổi sáng vẫn long lanh ngoài
ngõ
Ngày tháng mòn mà xuân vẫn nôn nao
Lối vô thường vẫn trôi không ngưng
nghỉ
Chân hai bàn người mãi bước lang
thang
Tìm một thoáng yêu thương không
giận dỗi
Non nước muôn trùng vẫn vậy, mênh
mang
Một nụ cười của ai trên phố nắng
Mà chợt nghe sống lại cõi yêu đời
Một tiếng khóc ai vang trong hẽm
vắng
Chợt nhói đau như một thuở yêu
người
Cứ thế đấy thiên nhiên và sông nước
Bình yên trôi không nói một câu nào
Nhưng tất cả do trái tim vọng ước
Đường trần ai ngập ngụa những buồn
đau
Xin làm kẻ khù khờ trong chốc lát
Để cho lòng an tĩnh bước vô minh
Mọi thứ vẫn xanh, đất trời khoáng
đạt
Xin gởi cho nhau hai chữ vô tình
25.06.2020
Hương Sắc Nhà Quê
Với tay xin chút sắc hương trời đất
Trời không cho còn nhếch miệng cười
ruồi
Trời đã tỏa từ thiên thu chất ngất
Mũi điếc sao mà không ngửi được mùi
Em đứng cạnh che miệng cười khúc
khích
Cơn gió vờn. Thoắt cái đậm đà hương
Nhướng con mắt nhìn sang và suýt
ngất
Sắc tươi hồng đã trùm khắp mười
phương
Nhìn kỹ lưỡng em cũng bình thường
lắm
Cũng dung nhan như là của mọi người
Có khác chăng trong nụ cười tươi
thắm
Có một chút hiền lan tỏa niềm vui
Nhưng trong hương có gì hơi là lạ
Rất đỗi nhà quê và cuốn anh vào
Một thứ hương chưa bao giờ ngửi cả
Nó làm cho cơn gió cứ xôn xao.
Nắng tháng mười vàng mơ, tươm khói
bếp
Mùi mồ hôi hòa theo gió trên đồng
Chạy lòng vòng quẩn quanh mùi lúa
nếp
Hương sắc đất trời. Cứ thế, mênh
mông
Sương Đầu Cành
Từ trong nắng, lục biếc cho vàng
úa,
Giọt sương huyền đổ mãi những long
lanh.
Màu thu cứ dần khua trên cành lá,
Và em thì tuôn thương nhớ vào anh.
Nhân duyên đời có những mười hai
lối,
Như cỏ dại khờ anh bò quẩn, bò
quanh.
Thi thoảng gặp một đôi điều bối
rối,
Và lối nào cũng là lối vô minh.
Chợt một đận thấy lại mùa lục biếc,
Khi làn hơi khập khểnh nhịp già
nua.
Mây vẫn cứ một màu xanh bất tuyệt,
Đầu cành mai mùa Xuân vẫn đong đưa.
Lục Bát Mộng
Mơ
Lão không mơ bóng hạc vàng
Chỉ mong mây trắng lang thang giữa
trời
Đôi khi làm giọt mưa rơi
Gieo xanh vào lá, gieo cười vào em
Gieo vần vào tiếng thơ êm
Gieo câu lục bát xuống thềm trăng
xanh
Cố Quận
Ta đi suốt một quảng đường lận đận
Tìm cái chi, nào có thấy bao giờ
Chợt một phen lại xuôi về cố quận
Giọt sương còn mát rượi dấu chân
xưa
Dấu tích cũ của một thời thơ dại
Vẫn trong veo một buổi sáng đầy
sương
Hừng đông đến theo tiếng con gà gáy
Nhịp chân xưa rộn rả hát trên đường
Rồi chợt như ta thấy mình già cỗi
Điếu thuốc rê khét lẹt vậy mà thơm
Sân nhà bên đang xì xào tiếng chổi
Đã lâu rồi nghe chừng vẫn còn quen
Lời chào hỏi chợt làm ta bối rối
Thanh tao xưa pha thêm chút phều
phào
Bốn con mắt nhập nhèm trong nắng
giọi
Hai mái đầu thấp thoáng bóng hoa
lau
9.7.2020
Hương Sắc Biên Niên
Em mãi sắc hương như thời xưa cũ
Dắt díu anh đi vào cõi mộng mơ
Em thơm tho một mùi hương kỳ thú
Làm cả đời anh thành một câu thơ
Rồi hai mảnh âm dương như rộng mở
Hòa quyện nhau thành một cặp nhân
tình
Rồi như thế nghĩa vợ chồng rực rỡ
Mọi thứ, cái gì cũng thật là xinh
Tám năm anh đi làm đời lính lác
Một đôi phen thần chết rủ uống bia
Anh nâng cốc. Đâu phải thằng chết
nhát
Nhưng em kêu. Anh buông cốc quay về
Ba năm làm kẻ vong gia thất thổ
Em tìm thăm nhét từng chút ái ân
Hương sắc vẫn nồng nàn như bữa nọ
Không oán than và quá đủ ân cần
Chín năm tù, bao lượt qua sông Cái
Nhịp dầm bơi khuấy đảo nước yêu đương
Bánh thuốc rê và dăm đồng bạc lẻ
Mây gió đi về thơm ngát mùi hương
Nửa thế kỷ làm lưỡng nghi quấn quýt
Giận dỗi, cằn nhằn ánh mắt đong đưa
Giờ đã khép, rồi thôi không háy
nguýt
Cả đất trời trống rổng sắc hương
xưa
Manh áo cũ hương phai theo năm
tháng
Bóng nắng soi cô lẻ một đường đi
Vua Tự Đức bổng mỉm cười lơ đãng
Thằng nhóc con. Già khú vẫn tình si
Thôi sắc hương, em trở thành cát
bụi
Rồi một ngày anh cát bụi theo em
Đây đến đó anh tháng ngày lầm lũi
Đếm sương mơ từng giọt rớt bên thềm
10.07.2020
Vào Mơ
Vào trong cổ độ tìm nhau,
Dấu xưa rêu phủ cho nao nao lòng.
Mùi phương cảo tỏa mênh mông,
Còn thi thoảng chút hương nồng nàn
hương.
Thấy trong mờ mịt bóng gương,
Nụ cười còn vướng màn sương u hoài.
Nửa trăm năm, trở gót hài,
Xa biền biệt lối mặc ngày tháng
xuôi.
Giấc khuya chờ gặp lại thôi,
Thương ngày tháng cũ ngùi ngùi
chiêm bao.
Nụ hôn cái thuở ban đầu
Giữa hư ảo cũng tỏa ngào ngạt thơm
11.07.2020
Nỗi Lòng Mây Gió
“Một hôm em bảo
anh rằng
Làm thơ mỏi mệt
sao bằng chịu chơi”
Bùi Giáng
Cứ long rong như mây trôi lảo đảo
Cùng gió bay nhìn ngắm bọn nhân
gian
Chúng lu bu, không nỡ thành mưa bão
Nép sang bên cho chúng ngắm trăng
ngàn
Dù mỏi mệt nhưng thơ thì vẫn viết
Kẻo thôi đời như ngói, nắng khô ran
Vài hạt mưa ta tô thêm lá biếc
Cho suối xanh róc rách mãi trên
ngàn
Cùng với gió chuyển mùa theo hoàng
đạo
Dịu nắng đi cho đôi má tươi hồng
Và môi thơm mật ngọt ngào tuyệt hảo
Con đường tình bổng chốc hóa mênh
mông
Ta vẫn cứ chịu chơi, thơ vẫn viết
Mặc nhân gian còn lắm nỗi lu bu
Già chát chúa nhưng chơi không mỏi
mệt
Tội những thằng gần xuống lỗ còn
ngu.
***
Đời mây gió trôi dài trong lơ đãng
Em lặng yên và nhìn anh lang thang
Anh mỏi mệt cùng thơ theo năm tháng
“Chịu chơi thôi.” Em rê rủ dịu dàng
11.07.2020
Giấc Mê
Em từ mây gió về thăm lại
Yêu ấp thân còm một thuở xưa
Ấm áp đêm đông cơn ảo mộng
Nồng nàn gối lạnh lúc tàn khuya
Gió lay lất phất ngờ chân đến
Trăng giọi xôn xao tưởng bóng dìa
Cuống quýt tay ôm và… tỉnh giấc
Ôi trời! Nhớ quá… hóa ra mê
Ở Nơi Chốn Cũ
Em đã mòn chân đường lẻ bóng
Anh thì dẫm nát lối solo
Đã từng háy nguýt không hò hẹn
Bất chợt nhìn nhau mắt nhập nhòe
Anh từ phiêu bạt đi trăm hướng
Chẳng biết tìm chi cứ bước hoài
Mỏi cẳng tìm về nơi chốn cũ
Liệu còn ai rõ tấm lòng ai
Chẳng hẹn nhưng mà gặp lại nhau
Giữa mùa gió chướng thổi lao xao
Mùa xuân cũ kỷ chừng quay lại
Hương đất trời như quá ngọt ngào
Đồng vắng, chòi không chẳng có ai
Trời cao không một gợn mây bay
Mồ hôi pha nắng phê không tả
Tươm lấy hai thân thể mệt nhoài
Vậy Thôi
Rằng trong giây phút bất ngờ,
Em cười rất nụ làm thờ thẩn anh.
Rằng trong ánh mắt long lanh,
Em liếc một cái làm anh thẩn thờ.
Rằng là trong cõi mộng mơ,
Có em nên có câu thơ. Thiệt là…
Rằng trần gian ngát hương hoa,
Và anh chỉ có em là…. Vậy thôi.
Rằng là… sau cãi lộn
Rằng là hai mảnh; lưỡng nghi
Chúng mình ráp lại dìu đi chung
đường
Rằng là hai mảnh âm dương
Nên hoa nên lá nên hương bịch bồ
Nồng nàn mấy sợi nắng xô
Long lanh có mấy hạt mưa trên ngàn
Ai xui nàng bấu lấy chàng
Nhuần mưa, ấm nắng thênh thang nẻo
tình.
Vài cơn giông bão linh tinh
Tưởng đâu… Ai ngở làm mình thêm phê
Rằng Là 2 …
Rằng là một thuở tình yêu ấy,
Đã trở về xưa để cuộc đời…
… trống rổng, cho mùa hè nắng cháy,
Con đường cỏ úa hết rong chơi.
Rằng là anh cứ long nhong suốt,
Tìm mãi không thành một tứ thơ.
Nhạt bóng rán chiều, sương đã buốt,
Trăng về không làm nổi cơn mơ.
Rằng là quấn quýt nhau từ thuở,
Hai lưỡng nghi vừa mới quyện sâu.
Bát ngát hương em thành nhịp thở,
Bây giờ thì em ở phương nao?
Rằng là trời đất tách hai nửa,
Một nửa em và một nửa anh.
Dấp dới tìm nhau hoa đã rửa,
Phấn hương tan tác, bướm ong đành…
Giòng Kinh Buồn
Giòng kinh chảy mang theo bao uất nghẹn.
Bụi phiêu bồng héo úa chẳng ra hoa.
Nhịp dầm bơi lỡ làng câu ước hẹn.
Con cá rô chết đuối giữa giang hà
Người hấp háy ngồi nhìn con nước oặn.
Thốc lên mùi tanh tưởi sóng run run.
Chiều đã thấp mà vẫn choi chói nắng.
Bến xiêu nghiêng chờ mãi bước ngại ngùng.
Ngôi nhà sàn ven bờ kinh lặng lẽ.
Lặng lẽ buồn....và lặng lẽ buồn tênh.
Mái tôn bong vẫy tay chào gió nhẹ.
Tiếng buồn khua lay manh rác bập bềnh.
Màu trong suốt đi sâu vào quá khứ.
Để lại đây tơi tả những manh đời
Giòng kinh cứ cạn dần và rác rưởi.
Từ nơi nào đến hội tụ tanh hôi.
Café Quán Lạ.
Ngán thay cái đít nhà quê
Ngồi cà suốt buổi không phê chút
nào
Ta từ số phận lao đao
Quanh đi quẩn lại lao xao xứ nhà
Xứ người là xứ người ta
Dù người ta ấy vẫn là anh em
Không lạ lẫm, chẳng thân quen
Nên không chém gió bèn buồn. Thế
thôi
Hôm nay rỗi rảnh đi chơi
Vào cà quán lạ một hồi không phê
Ngán cho cái đít nhà quê
Trả tiền đứng dậy đi về. Buồn hiu.
Lục Bát Nam Phương
Rờn xanh cây cỏ Nam phương
Chỡ câu hát chảy từ nguồn về sông
Thương thương Vàm cỏ, Mékong
Và muôn con rạch chạy vòng xóm quê
Mang cơn gió chướng đi về
Ướp hương cho khắp bốn bề nhân gian
Nhà Chòi
Năm một ngàn chin trăm năm mươi
ngoáy
Cưới tôi xong ông dông mất đến giờ
Căn nhà chòi đổ nghiêng từ dạo ấy
Hơn nửa thế kỷ rồi vẫn một cơn mơ
Đồ mắc dịch, miệng mồm còn hơi sữa
Học đòi ai mà nhăng cuội cưới lèo
Ông lão nhà ông phải đâu họ Sở
Đám cưới vừa tàn, ông chạy mất tiêu
Để hôm nay ông trở về ngơ ngáo
Còn hỏi đon ren sao không lấy chồng
Hỏi lãng nhách, nghe xong mà phát
quạu,
Tui lấy rồi, hồi đó tui lấy ông
Mắt bốn con nhìn nhau mà trớt quớt
Cái xăm xa bổng chốc trở nên gần
Ông già chát như là thanh củi mục
Tui già chua, môi hở chẳng còn răng
Lang thang
Lang thang như mây, một vầng mây
trắng
Bay qua, bay qua bao nhiêu đỉnh
trời
Làm thành bóng dâm và che chói nắng
Như là yêu thương gởi đến cuộc đời
Lang thang như mây, một vầng mây
trắng
Bay qua, bay qua bao nhiêu đỉnh
trời
Làm thành cơn mưa bông hoa tươi
thắm
Như là yêu thương gởi đến mọi người
Lang thang đi đâu mà đi mãi miết
Một mảnh quê hương sông núi tuyệt
vời
Lang thang đi đâu mà đi xuyên suốt
Những dấu chân xưa tạo dáng dấp
người
Lang thang chân đi hai bàn chưa mỏi
Tìm mùi phương cảo, một thoáng
hương bay
Hương của mồ hôi ông cha dựng nước
Mùi của máu xương nên cuộc sống
này.
Lang thang chân đi hai bàn đi mãi
Chợt thấy nỗi buồn ụp xuống nhân
gian
Một bầy vong nô đang tâm bán nước
Gắng gượng đứng lên, nước mắt tuôn
tràn
Lục Bát Bò Càn
Lỡ mang cái kiếp chịu chơi,
Quyết không chơi chịu kẻo đời lu
bu.
Dẫu cho mang tiếng là ngu,
Còn hơn vào chốn lu bù bon chen.
Vướng chi vào cõi u phiền,
Chân hai bàn cứ mọi miền rong chơi.
Nhận từ em những nụ cười,
Thơm hương thu thảo đã đời. Ngẩn
ngơ.
O o thẳng giấc solo,
Thỉnh thoảng dính một giấc mơ tuyệt
vời.
Tỉnh cũng chơi, mộng cũng chơi
Thôi thì cứ thế, đã đời Vân Tiên
Tội chi vướng lấy não phiền
Sáng cà suốt buổi đáng tiền cơn
phê.
Nắng trưa ấm lối đi về,
Câu thơ chợt nãy bốn bề cây xanh.
Dừng xe gỡ kính ngó quanh,
Xe lợi phóng ẩu xe danh chạy càn.
Gấp chi mà vội mà vàng,
Bất kễ sống chết, chẳng màng mõ
môi.
Và ta nhếch mép cười ruồi,
Câu thơ lục bát bò xuôi bên lề.
Hương Trần Thế
Sẩy chân rớt xuống nhân gian
Lồm cồm ngồi dậy, ngở ngàng nhìn
quanh
Trên kia cao tít trời xanh
Dưới đây lục biếc vây quanh bốn bề
Những toan phóng ngược trở về
Bổng mùi hương lạ làm mê mẫn người
Và tôn nghiêm một nụ cười
Đành cam ở lại rong chơi khắp cùng
Chân hai bàn bước thong dong
Học đòi trần thế chơi cùng với thơ
Biết thêm một tí mộng mơ
Hít mùi hương lạ mà phơ phởn lòng
Và trần gian cứ mênh mông
Và hương em đã quay mòng mòng anh
Khi Em Phải Gió
Cơn gió mất dạy thổi qua
Tốc lên chiếc váy lộ ra nõn nường
Lại còn hốt cả mùi hương
Quăng ra bốn phía làm vương mũi
người
Kẻ thì hẹp té con ngươi
Thằng thì điếc mũi, đứa cười nhăn
răng
Thế là lột cái khẩu trang
Thế là gỡ cái kính làn ra lau
Đợi Xuân.
Xuân sắc đã dần trôi vào kỷ niệm
Ngày đầu tiên chừng xa lắc xa lơ
Nhướng mỏi mắt kèm nhèm ra tìm kiếm
Rồi ngủ quên và tìm thấy trong mơ
Em ngày ấy cũng như ta bữa đó
Đến bên nhau và tươm sắc hoa hồng
Dưới bóng dâm của muôn cành lá biếc
Chẳng có chi ngoài rộn rã trong
lòng
Dắt nhau đi và quên ba quên má
Hành trang là cái ba lô trống không
Chẳng sao cả tình yêu là cơm cá
Hôm đói hôm no, được cái mặn nồng
Cứ thế ấy xuân xanh dần heo héo
Hết bụi, bờ, doanh trại với vĩa hè
Tình vẫn cứ tròn vo không méo xẹo
Theo tháng năm để giờ này trớt he.
Muốn kéo ngược nhưng mà không đủ
sức
Đành solo ngồi ngắm gió đông tàn
Lạnh rúc ruột, và nuớu khua lực bực
Đợi giao thừa không thấy bóng xuận
sang
Bến Sông
Sáng bất chợt em mở lòng. Khoáng
đạt,
Cho trời xanh cũng bất chợt nhân
đôi.
Mây và gió cùng cất cao giọng hát,
Làn sóng xô thơm ngát hé môi cười.
Như vậy đấy nhịp dầm bơi thong thả,
Bến xanh rờn cũng thong thả bình
yên.
Câu hát vút lên suối tóc huyền bay
lả,
Cuốn vào anh chợt tỉnh giấc cô
miên.
Mắt trong mắt tay trong tay đắm
đuối,
Quyện vào nhau không hở một khe
nào.
Chiếc xuồng vẫn trôi đi vào vạn
đại,
Xuôi chúng mình lạc vào cõi yêu nhau.
Mặc con sóng vỗ be xuồng lách tách
Hoa phiêu bồng tím ngát lững lơ
trôi
Muôn xúc cảm len vào từng ngóc
ngách
Bến run run, mây gió vẫn tươi cười
Ngày tháng vẫn sáng chiều như thế
đấy,
Từ xuân hồng về đến chốn già nua.
Em vẫn vậy ngàn năm thơm bát ngát,
Vẫn nồng nàn hơi thở cả trong mơ.
Còn Lại Chút Xuân
Xin thưa với thế giới rằng:
Quyền cao ghế bự ta quăng hết rồi
Từ đây ta quyết rong chơi
Giòng sông thơ thẩn ta bơi tà tà
Mắt hai con dẫu nhập nhòa
Ta say đắm ngắm nghía hoa bên triền
Phều phào hát giọng khùng điên
Chân hai bàn khệnh khạng nghiêng
bóng già
Đưa tay hái một bông hoa
Ngửi thôi để biết rằng là. Còn
xuân.
Bất Thình Lình
Bổng đâu một bất thình lình
Sắc hương xuất hiện làm thành đắm
say
Làm cho mơ mộng ban ngày
Trở trăn để kéo thêm dài bóng đêm
Từ trong vô thủy dịu mềm
Vô thường dìu dặt êm đềm bước chân
Em đi về chốn vô chung
Mặc cơn biếc úa lung bung trên
đường
Bước nhặt nhớ, bước gieo thương
Vẫn thơm ngát một sắc hương cho đời
Cảm thương thân phận con người
Vướng vào sống chết ngậm ngùi thâu
đêm
Thôi Rồi
Em đi, anh ở cũng hơi kỳ
Một thuở bên nhau rất thuận tùy
Anh gọi. Có nè. Gì nữa đó
Em vào. Tới hả. Lại nằm đây
Nửa trăm năm cứ luôn ăn khớp
Suốt tháng ngày trôi mãi thế này
Thỉnh thoảng cãi nhau rồi cũng vậy
Bây giờ hết vậy, nát lòng đây
Hừng Đông ở Nhà Quê
Đêm thao thức, đón hừng đông phố
chợ
Nắng chen sương mang hồn cố quận về
Tiếng gà gáy mang hồn quê bỡ ngỡ
Chân hai bàn sao mãi bước lê thê
Cứ đi suốt về đâu không biết nữa
Mùi cảo thơm cứ thoảng thoảng dần
xa
Và hương sắc của một thời dang dỡ
Quẩn quanh mà tìm mãi cũng không ra
Mây thì cứ lênh đênh cùng với gió
Chỉ có mặt trời thì làm biếng lãng
du
Và tấm lòng mang theo không giải tỏ
Mãi nổi trôi theo năm tháng phập
phù
Đêm thao thức, đón hừng đông phố
chợ
Nắng chen sương mang hồn cố quận về
Tiếng gà gáy mang hồn quê bỡ ngỡ
Chân hai bàn dài những bước lê thê
Quê nhà ở trong lòng sao cứ bước
Bước đi đâu rồi cũng đàng sau quay
Trời với đất gió mây và sông nước
Có lang thang cũng về lại nơi này
Anh Làm Thơ
Đã viết rồi lắm câu thơ cà khịa
Vì chán đường nhân thế lắm lôm côm
Nhưng với em thì nhiều không xiết
kể
Lời tình yêu ngào ngạt những hương
thơm
Có nhiều thứ mới dòm rất lộng lẫy
Nhưng tay sờ vào nhám nhúa, khô ran
Chỉ có một tình yêu là bóng bẩy
Rất mượt êm vì nó rất dịu dàng
Nên từ đó anh làm thơ rất mực
Như tấm lòng thì rất mực yêu em
Những tráy khoáy không làm cho bực
tức
Và câu thơ cứ vậy nhẹ nhàng thêm
Rồi một hôm bổng dưng em là nước
Mát đời anh dù đứng kế bên lò
Nghe những tiếng thanh tao như
giọng hát
Hóa ra là những bước sóng đang xô
Lại có bữa em như mây lơ đãng
Tuôn vào anh những giây phút mơ
màng
Mưa vài hạt ướt bàn chân phiêu lãng
Gọi anh về sau những bước lang
thang
Cứ như thế, em khi vầy khi khác
Như thế nào thì cũng rất yêu anh
Khi thì hoa muôn sắc màu đậm nhạt
Lúc lại làm một bờ cỏ non xanh
Cũng đôi khi em lên ngàn làm suối
Làm lá thu êm bước con nai vàng
Ven đường đèo lại làm hòn đá cuội
Ngồi suy tư về một tối đông tàn
Cuối cùng em lại biến thành sông
núi
Để tình yêu làm nên một con người
Yêu em quá, vì yêu em quá đổi
Ngàn câu thơ anh viết để yêu đời.
Ngày Tháng Này Năm Nọ
Anh nhớ mãi ngày tháng này năm nọ
Hai đứa mình ở lúc mới gặp nhau
Trố bốn con mắt nhìn và cọ cọ
Môi miệng ngập ngừng biết nói gì
đâu
Cứ đi suốt bên nhau mà im ắng
Tìm đôi lời mà tìm mãi không ra
Phố đông người mà chừng như phố
vắng
Rồi tới bây giờ hổng chịu rời xa
Giờ nhớ lại thấy mắc cười quá xá
Hò hẹn chi mà chẳng nói câu nào
Kể cả luôn một câu khi từ giả
Nên tới bây giờ vẫn ở bên nhau
Từ… Từ
Từ cõi
nguyên khai dấn bước
Mang
hương trời đất tìm nhau
Đắm say
ướp đường duyên phận
Cho lối
thiên thu xanh màu
Từ một
nụ cười lục biếc
Nở ra
màu sắc thập thành
Hương
tươm ở đâu không biết
Phả bao
ngây ngất vào anh
Từ trong
giọt nước cơn mưa
Trôi
sạch một phương lọc lừa
Mát lại
cuộc đời cà chớn
Đường
trần cũng bớt từa lưa
Từ ánh
trăng mù mờ khói
Có cơn
gió nhẹ nhàng qua
Thanh
vân và vầng nguyệt bạch
Thơ tỏa
xuống đời bao la
Từ một
ánh dương lấp lóa
Tiếng gà
gáy gọi hừng đông
Tiếng
cười rung hàng cỏ rối
Và ríu
ran trên cánh đồng
Từ trong
khói chiều lơ đãng
Về tổ,
nhẹ nhàng cánh chim
Chốn cũ,
người đi trở lại
Nụ cười
bất chợt thêm thơm
Từ cõi
lòng ai xao xác
Dần quên
một chút cũ càng
Từ lâu
rồi không thấy nữa
Chợt nhớ
thương mà ngỡ ngàng
Xuân Xanh
Rằng xuân xanh có một thời ngắn
ngủn
Một chút thơm và một chút nồng nàn
Giờ như trái mướp già không chịu
rụng
Nhưng vẫn long lanh và lắm dịu dàng
Ta ngẫm mãi không hiểu sao như vậy
Trắng cả mái đầu nghĩ mãi không ra
Rồi đến lúc cái xuân xanh cũ ấy
Bỏ đi rồi, buồn quá xá quà xa
Đến khi biết thì tiếc ngơ tiếc ngẫn
Xuân xanh em không ngắn ngủn chút
nào
Nó vẫn vậy dài ngoằng như vô tận
Nên ta buồn đến trời đất xôn xao
Nhưng còn một giấc mơ cho an ủi
Khi mơ màng nằm nhớ cái xuân xanh
Khi ngồi dậy ta ra vào lủi thủi
Xuân xanh còn hiện diện bốn chung
quanh
Phượt
Chán phường phố ta đi không cần
biết
Là đi đâu và tìm kiếm cái gì
Chân hai bàn cứ bước đi, đi miết
Cây lá ven đường chẳng hỏi han chi
Mắt hai con cứ lơ mơ ngắm ngó
Hai lỗ tai không nghe ngóng khóc
cười
Và lồng ngực thì vẫn râm ran thở
Nhận ra hương thơm ngát của đất
trời
Mỏi chân cẳng già nua, bèn đứng lại
Thảm xanh xanh mát rượi vẫy tay mời
E ấp ven bờ một bông hoa dại
Ngồi xuống đây và tâm sự cho vui
Rằng kém sắc không hương nên hoang
dã
Giữa đất trời phô dáng với mây mưa
Và ong bướm thì chừng như xa lạ
Sớm nở tối tàn cùng gió đong đưa
Rồi băng qua những cánh đồng gió
chướng
Nồng nàn mùi gạo nếp rất nhà quê
Làn khói xám mái nhà ai đang vướng
Vài con trâu theo sáo kéo nhau về
Xóm tưởng lạ mà chừng như quen lắm
Những lão già hai con mắt leo nheo
Rán xuống thấp, bầy dế cao giọng
hát
Nước trên sông ve vuốt mái ai chèo
Như vậy đấy nương theo mùi phương
cảo
Từ Hà Tiên về đến tận Thiên Trường
Ngược cánh cò theo vua về quê quán
Mang theo mùi rơm rạ đất Nam
phương
Ngồi Cạnh Bên Em
Em ngồi cạnh bên anh và không nói
Anh nói chi em cũng mỉm miệng cười
Hương tỏa ra và làm anh bối rối
- Ở trên cành chiếc lá nhẹ nhàng
rơi
Em ngồi cạnh bên anh từ lâu lắm
Sơi tóc bay lất phất nhột thấy bà
Hạt long lanh bên tóc mai lấm tấm
- Mây trên trời vài áng bay xa xa
Em ngồi cạnh bên anh từ dạo ấy
Luôn lặng yên không nói một câu nào
Tay hai bàn thiệt dịu dàng biết mấy
- Gió trên đồng chạy bước thấp,
bước cao
Em ngồi cạnh bên anh từ cái thuở
Mắt bốn con vừa mới cọ cọ vào
Rồi cứ thế vai kề vai cùng thở
- Trong im lìm hai đứa khít vào
nhau
Em ngồi cạnh bên anh mãi như vậy
Kẻo không thôi trời đất rất cô đơn
Nhân gian sẽ không còn xuân sắc nữa
- Con dế trên nương gáy mãi điệu ru
buồn
Nấn Ná
Nấn ná lại giữa cuộc đời khốn khổ
Để tìm trong thiên hạ có ai cười
Nụ lục biếc nỡ lòng nào quăng bỏ
Xuân sắc hoài! Thơm nhé, một làn
môi
Nấn ná lại bên em thêm chút nữa
Để mà say mùi hương cũ nhẹ nhàng
Nấn ná lại để nghe buồng phổi thở
Mặc hoa lau phơ phất trắng trên
ngàn
Nấn ná lại bên cành thêm tí nữa
Trái đang hườm, nồng thắm quá em ôi
Chiếc lá úa chưa buông tay chi vội
Hương còn thơm, còn mời gọi làn môi
Nấn ná lại bên triền con suối nhỏ
Và lắng nghe tiếng róc rách yêu đời
Nấn ná lại bên vầng trăng sáng tỏ
Bởi em còn nồng nàn quá đi thôi
Bước Chân Quê
Rằng em bước bàn chân em thật khẽ
Mang biếc xanh ngan ngát cỏ ven
đường
Theo cơn gió lụa Mỹ A bay nhẹ
Hạt bụi trần khép nép cạnh bờ mương
Chân em đi về đâu không biết nữa
Chỉ được nghe êm ái bước vi hành
Điệu uyển chuyển như bông hoa dại
nở
Một chút gì làm ngây ngất lòng anh
Mấy con cá lòng tong đang hớp bọt
Chợt ngỡ ngàng há hốc miệng nhìn
theo
Chim chìa vôi hót giọng nghe rất
ngọt
Rán dần nghiêng đang làm dịu bóng
chiều
Ngày nắng quái tươm nồng hương lúa
mới
Và hương em hai thứ lẫn vào nhau
Người và lúa dắt díu mùa xuân tới
Ngẫn ngơ lòng anh hút mắt nhìn theo
Dưới chiếc nón làn tóc huyền phơ
phất
Chút nồng hương thơm ngát cõi đồng
quê
Nhưng say đắm thì nhiều vô số kễ
Cứ quẩn quanh theo những bước em về
Lời Em Dặn
Em có dặn, dù rằng em không nói
Rằng giận hờn thì phải giận thật
mau
Nếu lâu lắc thì e rằng sẽ rối
Rối rắm càng nhiều nếu giận càng
lâu
Anh nghe lời và giận có một phút
Cái đồng hồ tích tắc sáu mươi giây
Vuốt ve em vào giây sáu mươi mốt
Quên đất trời, tích tắc sáu mươi
hai
Rồi từ đó không giận hờn nhau nữa
Cái đồng hồ cây kim gió buồn hiu
Như viên sỏi vô hồn bên vệ cỏ
Làm tóc em dài mãi rối với tình yêu
Khỗ thơ đầu thôi xin chừa từ rối
Khỗ thứ ba anh quyết rối muôn năm
Em đồng tình và tóc em thêm rối
Để yêu thương từng giây một thì
thầm
Thao Thức
Thức đợi tàn canh chi vậy ta?
Lăn qua lộn lại mắt mi nhòa
Câu thơ nghĩ mãi không nên vận
Mơ chút hương tình cũng chẳng ra
Ngày vốn lu bu vô số chuyện
Tài hèn mà chí lại bành ky
Thiên tai nhân họa giăng hơn lưới
Thân phận con người chỉ tí ti
Đù ỏa! Thằng nào cũng lớn họng
Nói năng toàn những chuyện trên
trời
Lắm ăn như cứt ỉa bờ ruộng
Chỉ được cao cao cái ghế ngồi
Cái ghế làm nên bao nhốn nháo
Phe này, nhóm nọ ỉa mồm nhau
Hằng hà sa số thằng bên dưới
Há hốc mồm chờ gạo. Thấy đâu?
Định hướng in trên lịch. Ngày mai
Thằng nào ọ ẹ, nhập kho ngay
Trăm năm. Ừ đúng trăm năm nữa
Ráng sống mà chờ sướng lắm đây
Thức đợi tàn canh mắt trỏm lơ
Mà không nghĩ được một câu thơ
Cho nhẹ nhàng đầu khi sáng bảnh
Đón hừng đông mới. Cứ mong chờ
Lục Bát Nhà Quê
Đường về chốn cũ quanh quanh,
Trời xanh vướng khói, cỏ xanh vướng
bờ.
Giòng kênh con nước ngẩn ngơ,
Con trâu nằm tắm ơ hờ nhìn mây.
Hương rơm rạ tỏa quanh đây,
Trong khơi thở nhẹ đong đầy hương
em.
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Nếu Buổi Chiều Không Đến
Tặng Tống Đức Tuấn và bà xã
Chiều cứ xuống mỗi ngày nơi xóm nhỏ
Sóng trên sông vui những nhịp chèo về
Chiếc xuồng ghé nhẹ nhàng trên bến
đợi
Những nụ cười đầy ắp buổi chiều quê
Chiều cứ xuống mỗi ngày cho rán đỏ
Gọi khói về quấn quýt mảng tranh
nâu
Gọi những cánh chim về bên tổ ấm
Gọi anh về mang theo một tình yêu
Chiều cứ xuống mỗi ngày cho nắng
quái
Dịu dàng đi và nằm ngủ yên lành
Cả thế gian ái ân không ái ngại
Tất nhiên là em luôn cận kề anh
Nếu giả như những buổi chiều không
đến
Thì yêu thương sẽ mất lối quay về
Và ánh trăng cũng sẽ không xuất
hiện
Thì hình như mọi thứ mãi phân chia
Các thi sĩ gọi buổi chiều là của…
…tuổi già nua đang gần đất xa trời
Chả sao cả đường rong chơi đã đủ
Đã mệt nhoài gần đến lúc nghỉ ngơi
Còn lại chút, nên yêu thật thắm
thiết
Hai đứa mình đều già chát già chua
Mấy mươi năm vẫn yêu nhau rất xiết
Xiết chặt thêm khi đón bóng chiều
về
Chuyện sáng chiều là của trời của
đất
Việc yêu đương thì là của chúng
mình
Sáng chói chang, để chiều thêm ngây
ngất
Cùng cả nhân gian theo đó mà tình
Cày Sâu Cuốc Bẫm
Hồn thu thảo phủ đồi sương,
Cho mùi hoa trái tỏa hương với đời,
Pha thêm mấy giọt mồ hôi,
Long lanh sợi nắng, thắm tươi môi
hồng.
Chòi trưa ở giữa hoang đồng,
Cày sâu cuốc bẫm cho nồng nàn thêm.
Lối Xưa
Chân già, dốc nhỏ
Mơ mơ, hồ hồ
Xanh xanh ngọn cỏ
Gió chiều phất phơ
Thương ta phiêu lãng
Hôm nay tìm về
Lối xưa lơ đãng
Sương chiều lạnh tê
Hiên nhà thưa vắng
Nhiều lá vàng bay
Tiếng cười im ắng
Lòng ta bùi ngùi
Đồ Mắc Gió
Gió ấp ủ triệu mùi hương thanh
trược
Hòa vào nhau làm thành một lu bu
Gai đời cứ quơ quào muôn vết xước
Làm nãy sinh ra nhiều lắm thằng ngu
Ta cũng vậy ta ngu là số dzách
Tiền không mê chỉ cắm cúi mê tình
Mùi phương cảo gục đầu manh giấy
rách
Đỏ không thèm chỉ khoái cái màu
xanh
Và vì vậy nhiều đận xanh máu mặt
Vẫn cười ruồi nhờ cái tật hiền khô
Giận một giây cười khà ba bốn bữa
Chửi mội lời rồi cặm cụi làm thơ
Được con vợ nhà quê hết chỗ nói
Sắm đủ vai đầu bếp với oshin
Lúc điều dưỡng đôi khi thành bà vú
Nhưng luôn luôn làm mãi một nhân
tình
Cứ như thế ta phất phơ như gió
Cứ len bên này rồi lõi bên kia
Nhưng đếch luồn qua những khe danh
lợi
Lối nhà quê cứ lặng lẽ đi về
Nhướng Mắt Hai Con
Nhướng hai mắt kèm nhèm thêm tí
nữa,
Để nhìn xem nhân gian rộn ràng chi.
Những bức bối không thể nào giải
tỏ,
Nhưng dẫu sao đời vẫn vậy. Bởi vì…
Thôi thì thôi! Dẫu sao chim vẫn hót
Mặc rừng xanh cứ từng phút lụi tàn.
Và sông suối nước trên trời cứ rót,
Lũ lụt vẫn tràn đâu có khô ran.
Trời đất này dẫu người không yêu
nữa,
Vì đất trời đâu phải của riêng ai.
Mây vẫn ấm và vầng trăng vẫn tỏ,
Ông trời chói chang, ông địa tươi
cười.
Ai đó trách hai ông vô tư thế
Có gì đâu? Ai đó vẫn vô tư.
Đó như thế và đây thì cũng thế,
Mỗi một thằng đều dính một kiểu
ngu.
Đến ông Bụt cũng ngồi buồn hiu hắt
Cứ tê tay chỉ mãi một vầng trăng.
Chúng sinh nhìn ngón tay ông hút
mắt,
Không thấy chị Hằng, chỉ thấy nhà
băng.
Thủ Thỉ Tâm Tình
Có một phen bà thì thầm thủ thỉ
- Lỡ yêu tui rồi yêu trót nghe
không?
Đừng giở trò thấy đăng quên đó.
Chớ có mà định hướng tứ lung tung
Nghe thủ thỉ tui cười nôn cả ruột
- Từ bấy đến giờ có ai được như bà
Đồi, núi, biển, sông, chòi hoang,
khách sạn
Tui muốn thương thì bà mở hết ra
Bất cứ đâu cũng nồng nàn quá mức
Bất kễ sáng ,trưa, mưa, gió mịt mù
Hai mảnh âm dương điều hòa rất mực
Quên dỗi hờn, quên thiên hạ lu bu
Cứ như vậy bà và tui đắm đuối
Mấy ngàn năm vẹn vẻ một ân tình
Tội bọn trẻ ngu, bị người ta xúi
Trừ cộng lu bu tình nghĩa banh
chành
Thôi thì thôi, cứ theo thông lệ cũ
Mình thương nhau theo cái kiểu nhà
quê
Mặc chúng nó trề môi chê cổ hủ
Con đường quen cứ dắt díu đi về
Ươm xanh biếc khi mùa xuân thức
giấc
Tỏa thêm hương khi bóng dáng hè
sang
Mùa thu về cho mộng mơ chất ngất
Quấn chặt nhau cho đông xuống nồng
nàn
- Ông nói vậy thì tui nghe như vậy
Trót yêu ông thì tui phải chiều ông
Ông cà chớn, tui đưa đơn ly dị
Thử xem thơ ông còn được mấy giòng
Tui biết ông mê thơ như điếu đổ
Và mê tui thì hơn mấy mươi lần
Thơ ông mượt và êm đềm hết cỡ
Như yêu núi trên ngàn …
… như yêu nước bến sông
Đường Yêu
Rằng là
trong cõi tình yêu ấy
Có biết
bao nhiêu chuyện phải lòng
Hoa đã
yêu rồi yêu tuốt cỏ
Yêu mây
đùng đục lẫn trời trong
Dù cõi
đời luôn lắm phủ phàng
Tìm
trong yêu để bước lang thang
Giận hờn
thì mệt yêu thì khỏe
Cứ mặc
ai xui thiếp phụ chàng
Tình yêu
vậy đó có chi đâu
Chẳng
ghét chi ai để vướng sầu
Sao lại
đòi người ta đáp lại
Chỉ cần
đừng có giận hờn nhau
Sông
suối chảy hoài ra biển lớn
Đục
trong, dơ sạch có hề chi
Mênh
mông lòng biển bao dung ấy
Đâu có
chê bai một thứ gì
Thế thì
yêu suốt khúc nhân gian
Nhẹ bước
mà đi thẳng một đàng
Rực rỡ
màu hoa và cỏ biếc
Tha hồ
mà cất bước nghênh ngang
Cứ như
thế chút tình hư ảo
Diệu
viễn trời nhưng vẫn cứ là
Gởi tình
hư ảo theo mây gió
Sá gì
diệu viễn con đường xa
Ta Thơ Và Cơn Say
Một đời điên, một đời thơ,
Ta mênh
mang giữa ngu ngơ cuộc đời.
Lênh đênh vào cõi rong chơi,
Thiên
thu vào cõi yêu người, yêu ta.
Chút say đắm để la đà,
Thả hồn
suốt cõi ta
bà mà say.
Ai nâng lên chén rượu cay,
Ta nâng
lên chén rượu lay phay nồng.
Yêu người từ thủy sang chung,
Yêu người bất
tuyệt trải lòng vào mơ.
Trắng trời râu tóc bạc phơ,
Nghìn năm ta vẫn
trẻ thơ như
là…
Phù vân bay bổng bay xa,
Và ta
vẫn cứ, cứ
là đà say.
Và
thơ cứ là
đà bay,
Mỗi câu
thơ, một cơn
say la đà.
Em
cười đẹp ác
thiệt ta,
Nên khi
ta nhớ ta
là đà say.
Ánh Mắt Đoan Quận Công
Còn thơm mãi bàn tay người going
ruỗi
Hành phương Nam từ hơn bốn trăm năm
Chào người đến con muỗi nâng sáo
thổi
Con vắt đo tươm tướp máu chân trần
Những cánh gió đồng bằng thơm rất
xiết
Vạt năng xanh hóa lúa ngát mồ hôi
Cò trắng muốt, con trích cồ xanh
biếc
Trên giòng kênh tím ngát lục bình
trôi
Là dừa nước che cuộc đời no ấm
Cho khói lam quấn quýt lấy khung
trời
Từ phương Bắc mang lòng theo một
tấm
Những tấm lòng san sẻ những buồn
vui
Theo năm tháng, mồ hôi tươm cánh
gió
Xóm theo làng lớp lớp vệt tre xanh
Tay cày cuốc khơi nâu non lắm ngõ
Gió chướng về rờn sóng lúa quanh
quanh
Sông phương Nam bình yên và đắm thắm
Lượn lờ trôi ăm ắp một tình người
Những chiếc ghe, chiếc xuồng đang
chỡ khẵm…
…một vầng trăng khúc khích tiếng ai
cười
Lãnh lót một thời câu ca dao lãng
đãng
Đồng mênh mông bổng chốc hóa mượt
mà
Tỉn rượu đế và cơn say hào sảng
Từng phút từng giờ quyện chặt lấy
tình quê
Từ nơi ấy dãy Hoành Sơn chất ngất
Hơn bốn trăm năm có đôi mắt dõi
nhìn
Những tấm lưng thơm mùi hương của
đất
Ánh mắt Người vạn đại vẫn luôn xanh
Xưa
1. Sắp xưa
Mới chớm yêu em mà em đã sắp xưa.
Nên cứ ngỡ là yêu từ lâu lắm,
Bồng bềnh mây trôi trắng trời say đắm,
Lững lờ bay, bay qua những câu thơ.
Đời lu
bu nên cứ
thế ơ hờ.
Đem nụ
cười em tung vào mây gió,
Cho dịu
mát tình yêu vào cây cỏ,
Dẫu thế
nào cũng cứ mượt mà xanh.
2. Đang xưa
Một sáng tinh mơ lại chợt giật mình.
Nỗi say đắm xưa dần trong mơ mộng,
Đem vung vãi lòng mình theo gió lộng,
Gom những nụ cười phơ phất xưa bay.
Mang hết
về chưa biết để làm chi?
Nồng
hương rụng vào làm thơm chén rượu,
Một mình
trong say… nhìn qua, ngó lại,
Một mình
đắm chìm vào cõi yêu thương.
3 Đã xưa
Một mình long rong qua nẻo trầm luân.
Nhưng còn lối yêu em thì vẫn vậy,
Đắm đuối
nhớ, lơ mơ quên. Yêu mãi,
Em xưa rồi, đầy đặn một tình yêu
Chiều Thạch Động
Kia nắng đổ nhập nhòa trên vách đá,
Những cây xanh quấn quýt giữa mù
bay.
Chiều xuống thấp nắng sẫm dần cây
lá,
Bóng trăng nghiêng mỏng dính, sáng
chưa đầy.
Còn một khoảng xanh mờ trời vẫn lộng,
Nỗi chông chênh phủ chụp trong im
lìm.
Bình thản đá khoác lên màu áo thẫm,
Tiếng chuông buông hờ hững vọng vào
đêm.
Sao lên sớm từ trên cao ngắm ngó,
Hồn bốn trăm năm trước vẫn thầm
thì.
Người hôm nay liệu đã quên hay nhớ,
Núi sông này vẫn mãi mãi còn đây.
Hòa trong gió vang vọng lời cày
cuốc,
Từ một thời đi mở đất khai hoang.
Những câu hát, tiếng đàn bầu thuở
trước,
Vẫn âm thầm đồng vọng một giang
san.
Nơi cuối đất vẳng lời Chiêu Anh các
*
Vẫn vầng trăng soi sáng Thụ Đức
hiên **
Và nhịp sống nối dài từ Thuận Hóa
Mang theo lời “vạn đại dãy Hoành
Sơn“ ***
---------------------
*
Tên một thi đàn do Mạc Thiên Tứ sáng lập
**
Nơi các nhà thơ Chiêu Anh các thường đến để tròng chuyện thơ văn
***
Lời của Nguyễn Bỉnh Khiêm hướng dẫn Đoan
Quận Công Nguyễn Hoàng “ Hoành Sơn một dãy, muôn đời dung thân”
Già rồi nên đi đứng có vẻ lụm cụm, xót phận
mình nên nhướng hai con mắt nhập nhèm nhìn ngó chung quanh thấy toàn cái cái
chuyện gì đâu. Chán quá, lão phu lại làm hư một bài thơ cũ
THEO BÀN CHÂN CỦA GIÓ
Bàn chân bước về đâu không biết nữa
Mắt dõi theo màu lá của ngàn xanh
Nắng vẫn đổ về đâu không biết nữa
Tai lắng nghe thì thào lá trên cành
Em cứ thế, lúa xanh vàng hai lượt
Cho thu xuân theo hướng ấy quay về
Em cứ thế cho giòng sông trôi suốt
Chở giọng hò làm ấm ánh trăng khuya
Bàn chân bước về đâu chừng đã mỏi
Ừ cứ đi bởi chân có hai bàn
Theo mặt đất ngàn năm trăn trở mãi
Thiên thu em đôi mắt cứ trong ngần
Lá muôn điệu muôn hình sương đẫm
ướt
Bốn ngàn năm lấp loáng nước non
xanh
Cứ như thế chân hai bàn em bước
Gieo rộn ràng chi xuống trái tim
anh
Phần Làm Hư
Ôi bài thơ của một thời hồi đó
Êm và xanh, trong veo những mái đầu
Bàn chân bước nhẹ nhàng theo cánh
gió
Đâu ngại chi nắng lửa với mưa rào
Bây giờ già chân hai bàn lụm cụm
Như giòng đời cũng lụm cụm theo qua
Vận nước cũng chông chênh. Buồn
muốn sụm
Mắt hai con nhìn ngắm nhập nhòa.
Theo bọn trẻ. Đời chán như con gián
Cứ ồn ồn những dối trá tuôn ra.
Đù ỏa nó. Ôi già chi mà phát ngán
Chửi làm gì liệu nó có nghe qua
Tặng những cặp vợ chồng cãi nhau không nghỉ suốt mấy chục
năm và còn tiếp tục cãi
Bốn Mùa
Mùa hè đến. bên nhau và thấy mát
Ánh mắt trong làm thẹn ánh sao về
Tóc lất phất xua oi nồng đi mất
Là da hồng êm giấc ngủ đêm khuya
Gió mùa đông lạnh lùng mà say đắm
Nên chiếu chăn cũng đầy ắp hương
nồng
Xua giá rét bằng những hơi thở ấm
Hai chúng mình… cám ơn gió mùa đồng
Lá vàng thu. bên nhau và mơ mộng
Có vầng trăng tỏa sáng những câu
thơ
Khuôn ngực ấy cứ đong đầy gió
chướng
Hơi thở cuộc đời thơm đến ngẩn ngơ
Mùa xuân sang. Bên nhau và trẻ lại
Lòng nôn nao lấp lánh khung trời
trong
Say đắm nhau hồn xuân đun đẩy mãi
Để ngày xuân xanh, đêm đến xuân
hồng
Tứ tiết hành yên vạn đại *
Hai đứa ta, thế nhé… mãi chung cùng
Xuân hạ thu đông. Bốn mùa hạnh phúc
Đi đứng, nằm ngồi, thức ngủ… Cứ song
song
- - - - - - - - - - - - - - - - - -
* Một câu trong Luận Ngữ: Thiên hà
ngôn tai, tứ tiết hành yên, vạn vật sinh yên. Thiên hà ngôn tai!
Gần Tết
Tết treo lủng lẳng trên cành
Mấy nụ mai biếc, mấy nhành tầm xuân
Mấy thằng con nít chạy tưng
Nàng ướm áo mới ngập ngừng ngó ra
Hình như ở trước hiên nhà
Một chàng ốm nhách bước qua và nhìn
Bốn con mắt bổng long lanh
Quét nhau cái rẹt làm thành vết…
Thương
Gió Cuối Năm
Mỗi năm
một lượt chướng về
Mỗi vàng
ươm lúa làm tê mê đồng
Nắng
trong rong ruổi trời không
Tươm
thơm cho lúa thơm cùng gió bay
Hẹn vài
trăng nữa xuân đầy
Mùi
hương thơm ấy làm say xuân hồng
HẠT MƯA
Em chưa bao giờ là tiếng sét
Nhưng nụ cười là cơn mưa đầu mùa
Từng hạt rơi trên vai áo
Có những hạt rơi vào trong lòng
Những hạt mưa… mùa đông thật ấm
Những hạt mưa… mùa xuân thật hồng
Những hạt mưa… mùa hè thật mát
Những hạt mưa… mùa thu thật trong
Những hạt mưa… mùa đông thật ấm
Làm cho buồn cơn gió heo may
Gió lặng lẽ bay về nơi khác
Rồi mang trở lại một vầng mây
Những hạt mưa… mùa xuân thật hồng
Và khung trời vẫn cứ mênh mông
Anh đi suốt mùa xuân hạnh phúc
Nụ cười em ríu ran trong lòng
Những hạt mưa… mùa hè thật mát
Ánh mắt em xua đi oi nồng
Anh cứ thế chang chang nằng lửa
Cho yêu thương khơi bếp lửa hồng
Những hạt mưa… mùa thu thật trong
Như ý thơ em thả bềnh bồng
Anh nhặt lấy đem về sắp xếp
Thành yêu thương lan tỏa mênh mông
Em chưa bao giờ là tiếng sét
Chỉ là hạt mưa thấm vào anh
Không thể nào thoát ra được nữa
Hạt mưa làm đẫm một mùa xanh
Nên hạt mưa xôn xao trong mơ
Nên hạt mưa long lanh trong thơ
Nên hạt mưa quanh đời tất tả
Ôi em… những hạt mưa. hạt mưa
Từ đó mà anh mơ màng
Từ đó mà anh lang thang
Từ đó anh biết thế nào là mong đợi
Đợi mưa về. Một hạt nghe em
Thì Ra Vậy
Chân hai bàn bước dung dăng dung dẻ
Tưởng như là còn trẻ giống hồi xưa
Thấp khớp trẹo chân mấy lần suýt té
Gượng đứng yên và nhếch mép… cười
khè
Mắt hai con nhìn quanh rồi ngó quẩn
Bốn chung quanh tưởng mình cũng non
chong
Dụi
con mắt hóa
ra là lẫn
thẫn
Ê cái lưng mới biết cái lưng còng
May là tại xài lâu nên mới vậy
Không cong vì trước sếp phải khum
khum
Nhưng dù sao cũng nên cần cây gậy
Vừa chống lưng vừa đuổi chó sủa um
Tai hai cái ngóng nghe ba bốn phía
Nhạc từ loa kẹo kéo giựt cà tưng
Cái
ti vi mãi
ồn ào xạo
đía
Huyết áp lu bu khi xanh lét, lúc đỏ
bừng
Miệng lập bập tưởng đâu thanh thao
lắm
Nhưng mở ra toàn cái giọng phều
phào
Ngở ngon lành ai dè đâu lẫm cẫm
May mà nhờ con cháu nó rêu rao
Vợ ly thân, tuổi nhiều buồn quá đỗi
Định hướng tình yêu cho bớt sầu đời
Nhưng tính khí vốn ghét mùi nghẹt
mũi
Mà phấn son thì ngập ngụa đất trời
Gặp hướng nào thì cũng hôi phưng
phức
Hít hít hoài mà chả thấy mùi quê
Mùi khói lam, mùi rạ rơm thơm nức
Mùi mồ hôi theo những gánh lúa về
Thôi thì thôi, mắt mờ, tai cũng yếu
Chân thì run, huyết áp lu xà bu
Lối vô thường ai biết đâu thọ yểu
Con đường thơ đi suốt để quên rầu
Mình Ơi! Anh Cũ Kỷ
Viết cho Lê thị Trung
Mình yêu nhau mà chiến tranh không chịu
Đẩy xa ra mỗi đứa một phương trời
Anh lang bạt và em thì vẫn níu
Một đợi chờ, một thương nhớ khôn nguôi
Thế cho nên bao giờ em cũng đẹp
Như những cái tên ngồ ngộ của ngày xưa
Móng Chim, Nàng Kè, Nàng Hương, Trắng Tép…
Nếp Mù U, nếp Đuôi, nếp Bông Dừa…**
Những hạt lúa đã
trở thành phương
cảo
Từng bao đời làm bát ngát nhân gian
Hòa theo giọt mồ hôi tươm cánh áo
Để bây giờ là nỗi nhớ mênh mang
Cánh đồng xưa chìm sâu vào ký ức
Mùi nhà quê xa ngái tự lâu rồi
Cơn gió chướng còn mãi thơm lồng ngực
Chỡ nặng theo bao nhiêu nỗi ngậm ngùi
Hạt gạo nhạt vì thiếu mùi nắng gió
Mà mang theo cái không phải hương quê
Cũng phải thôi, cái tên là mã số…
… với một mùi rất lạ. Urê
Có một khoảng rất riêng và nhỏ xíu
Hạt lúa mùa đầy ăm ắp hương mơ
Mái tranh nâu, khói lam chiều dan díu
Vẫn mênh mang cơn gió chướng ngày xưa
Vâng. Ở đó rất riêng và đắm thắm
Mình cho nhau đầy đặn một ân tình
Và cho cả một vầng trăng say đắm
Rồi thì thầm gọi mãi trái tim anh
Mãi cũ kỷ mãi như thời hồi đó
Có sao đâu? Làm yêu vậy bởi yêu mình
Mình mãi mãi y chang đêm trăng tỏ
Cái đêm mà hương tóc phả vào anh.
Cái hương tóc thơm thơm mùi hoa cỏ
Mình tham lam ghì xiết nụ hôn đầu
Mùi mồ
hôi loang nồng nàn hết cỡ
Năm tháng
trôi dần. Sâu nặng bên nhau
22.11.2004
Mình ơi! Gió Chướng Về
Mình thổi vào đời anh cơn gió chướng
Khi cá trên đồng trữ mỡ về đìa
Mùa giáp hạt lao xao niềm vui sướng
Khi khói lam chiều ngan ngát đường quê
Cơm trắng tép tỏa hương thơm bát ngát
Mênh mang, mênh mang. Thơm phức hương đời
Cái đấm ấm đong đầy trong ánh mắt,
Vị ân tình mãi ngòn ngọt trên môi
Ui cá rô kho mặn mòi tươi lát ớt
Đỏ thắm môi, tình thêm ấm và nồng
Giọt mồ hôi, hơi vợ chồng quen thuộc
Con chim quyên đáp xuống trái nhản lòng
Canh đọt choại Mình nêm con mắm sặc
Chấm nước mắm đồng đầm đậm hương quê
Thứ giản đơn mà ngon ngây ngon ngất
Đi gần, đi xa hễ nhớ phải quay về
Những bông lúa sau nhà cón mãi đó
Cứ đong đưa theo sợi nắng giao mùa
Mình cũng thế, thả hương vào trong gió
Mái tóc dài đong đưa… đong đưa
Nếp nhà lá làm buổi trưa thật mát
Mà lại đem nồng ấm lúc đêm về
Trăng và gió mãi thì thào như hát
Như vợ chồng mình thủ thỉ canh khuya
Nhớ món ăn hay nhớ Mình. Hổng biết
Bởi khi về là có đủ tinh tươm
Ăn ngon miệng và đắm say bất tuyệt
Chung quanh Mình cái gì cũng thơm thơm
Cháo Khuya
Giả như lỡ bước ghé nhà
Trễ đò, trời tối khó qua sông về
Cá phèn em nấu cháo khuya
Mời ăn một tộ tê mê cả lòng
Mèn ơi. Xứ lắm muỗi mòng
Hớp nhanh ngụm nước giở mùng chun
vô
Quá thương nên chẳng đắn đo
Bấm gan chui đại ai ngờ em ưng
Còn kê thêm gối cho nằm
Ấp a, ấp úng thì thầm cùng nhau
Giận đêm dài quá qua mau
Nhưng mà cũng kịp đưa nhau đi về
Mơ Tình
Đêm chênh chao giấc mơ tình
Nụ hôn hư ảo cũng thành nhớ nhung
Tròn căng khuôn ngực mông lung
Chân tay quờ quạng cái mùng buông dây
Tưởng là em ở đâu đây
Nhướng mắt không thấy buồn ngây
ngất buồn
Tiếng Độc Huyền Trên Sông Cái
Tiếng độc huyền rơi mấy giọt thu
Cho vầng trăng xế dượm phai màu
Bãi xa xao xác sương đang đậm
Nhà trống tuềnh toàng gió quyện sâu
Ngọn sóng lơ mơ khua bóng nước
Vầng mây lãng đãng ngóng giang đầu
Mấy nỗi cảm hoài như réo rắc
Đàn rơi mấy giọt mấy niềm đau
Về
Cõi Lặng Thinh
Ta đi về
phía không em
Ta đi về
phía nắng chìm trong mây
Gió thì
thào với hàng cây
Lòng thì
thào với khung trời lặng thinh
Bước
chân thì nhẹ tênh tênh
Cỏ xanh
thì vẫn mãi xanh, xanh rờn
Thôi
thương yêu chẳng giận hờn
Bông hoa
dại nở ven đường. Lặng thinh
Đường Trương Vĩnh Ký *
Thuở hồi đó bổng một hôm hiển hiện
Con đường Trương Vĩnh Ký lá me bay
Tà áo trắng cứ lồng theo gió biển
Mùi cá khô mòi mặn bước chân ai
Thương nhớ lắm những thứ đà mất
biệt
Lối vô thường xao xác mặt bèo tan
Bạn bè xưa cứ nhớ nhau rất xiết
Kễ từ khi háo hức rả tan hàng
Có người đứng trông vời về xưa cũ
Thương một thời rất đỗi là vô tư
Mặc ngọn cỏ bên lề vương lá ủ
Mòn chân đời chưa rõ lối khôn ngu
Nhắc thầy cũ, thầy về nơi biệt vụt
Nhớ cô xưa, cô cũng đã đi đâu
Thương bạn bè, bạn bè đều xa hút
Ngôi trường xưa, rêu cũng đã xanh
màu
Thi thoảng một vài ai về nơi ấy
Rồi ra đi để lại những ngậm ngùi
Mắt dáo dác nhìn quanh buồn ngây
ngấy
Mây trên trời mấy áng lửng lờ trôi
Tên đường cũ cũng chìm như sao lạc
Hình như là rơi vào hố vong ân
Đời sản sinh ra một bầy đái bát
Con đường xưa ai mãi đứng tần ngần
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
* là con đường chạy từ bùng binh UBND thành
phố Rạch Giá đến đường Hoàng Diệu đi qua trường Nam Tiểu Học và trường Nguyễn Trung
Trực, và rồi sau biến cố năm 1975. Tên nhà bác học lỗi lạc này bị xóa sổ và
thay bằng một cái tên lạ hoắc, tiểu tốt vô danh, chẳng ai biết là ai.
Tháng Mười Nhà Quê
Trưa nhà quê. Mèn! xôn xao đến lạ
Tóc vờn bay, chiếc nón lá bung vành
Những tiếng hát ngập ngừng bay lả
tả
Gọi bầy chim dòng dọc lượn trời
xanh
Nắng vàng tươm từ vầng mây lảo đảo
Gió mang hương rơm rạ bốc lên trời
Và em cũng tỏa hương từ nách áo
Cho vành môi thơm bát ngát nụ cười
Hàng trúc xanh lượn vòng vèo theo
gió
Tiếng xạc xào làm như điệu ca dao
Nước con rạch lượn vòng theo xóm
nhỏ
Tiếng lòng buông theo những nhịp
chèo xao
Nắng dần nhạt gió đong đưa tay vẫy
Cành lá bay cùng sợi khói lam mờ
Dan díu mái tranh chiều run lẫy bẫy
Em nghiêng nhìn, ta rớt xuống câu
thơ
Hình như là từ những ngày vô thủy
Những buổi trưa thì cứ mãi quay về
Trời và đất. Em và ta vẫn vậy
Có nghĩa là say đắm với say mê
Bốn
Câu Thơ Cho Cái Chết
Chết ư !
Sợ nó làm gì?
Càng
không ngồi đợi, cứ đi tà tà
Trong an
lạc, bước khoan hoà
Sống hay
là chết đều là bài thơ
Khi Mùa Thu Đã Khuất
Có những đận ta nhìn thu chết lịm
Lẫn thẫn hồn trôi tuột hết mộng mơ
Em xa khuất vào khung trời màu tím
Ta lạc loài đi vào những trang thơ
Thôi cũng được đời lu bu quá xá
Người chẳng yêu người, ta biết yêu
ai
Còn dính chấu vào những trò man trá
Đành nhớ em cho qua tháng qua ngày
Thu vẫn đổ lá vàng đây với đó
Và tóc người thương nhớ vẫn còn
hương
Nước vẫn chảy lượn lờ muôn lạch nhỏ
Cỏ vẫn luôn úa biếc những con đường
Trời đất vậy thôi thì ta cũng vậy
Cứ nhớ thương và mãi nhớ thương em
Hình bóng dẫu mờ xa nơi đâu đấy
Càng xa mờ thì càng nhớ thương thêm
Lục Bát Con Đường
Dưng không có một con đường,
Để cho những bước chân buồn loanh
quanh.
Để cho hai vệt cỏ xanh,
Theo mùa úa biếc làm thành thu đông.
Kề bên có một giòng sông,
Nước trong suốt để cá lòng tong bơi.
Mặt soi bóng áng mây trôi,
Bến em xỏa tóc ra ngồi đợi ai.
Lối Vô Thường 1
Nhón chân khỏi lối vô thường,
Đứng hình một phút cũng buồn lắm ru.
Trong khi thiên hạ lu bu,
Mà mình nằm đó êm ru bà rù.
Không qua những đận khôn ngu,
Chẳng nhìn thấy má em màu hồng tươi.
Không thơm cái miệng em cười,
Chẳng vuốt mái tóc em dài như mây.
Lẽ nào đầu gỗ mình cây,
Thôi thì động đây phút giây vô
thường.
Sáng thì cãi, chiều thì thương,
Đêm thì mở lối vào đường truyền
sinh.
Năm trước thì em và anh,
Vài năm sau nữa thì mình. Mình ơi!
Xuân xanh thoắt cái, qua rồi,
Hườm hườm một chút miệng môi ngọt
ngào.
Chân lụm cụm tóc bạc màu
Cuối đường nằm nghỉ. Kính chào nhân
gian!
Lối Vô Thường 2
Hốt nhiên nước chảy ngược lên
Gió vung tay vẫy lộc tươm vào nhành
Sương gieo mấy giọt long lanh
Pha thêm sắc biếc cho cành tầm xuân
Nắng tuôn mấy áng trong ngần
Nụ tung cánh nở, rập rờn hương say
Ong vờn cánh, bướm tung bay
Bên hiên có một nụ cười thơm thơm
Sau xuân hoa rửa, trái hườm
Sân trưa rê rủ bầy chim bay về
Lối vô thường ngọt đắm mê
Có câu nhỏ nhẻ “em về với anh”
Nắng mưa dẫu có đành hanh
Đất trời vẫn cứ vi hành êm ru
Mặc cho thiên hạ lu bu
Con đường hoa trái luôn màu xuân
xanh
Lối Vô Thường 3
Lóng lánh sương tươm ngọn cỏ,
Lơ phơ mấy áng mây hồng.
Tiếng gà run cành lá biếc,
Ráng chiều hốt biến hừng đông.
Run run gió khua vườn nắng,
Phất phơ hương tỏa ấm trà.
Ríu ran vài con trao trảo,
Lem nhem đôi mắt ông già.
Mái tranh còn dan díu khói,
Cò bay lẫn áng mây chiều.
Con trâu nằm yên suy nghĩ,
Nước sông xao xác nhịp chèo.
Có những vì sao mọc sớm,
Mắt đưa mày đẩy lung linh.
Ngọn đèn nhà ai đã thắp,
Xóm đêm ngát điệu Xuân Tình.
Lục Bát Chuông Đêm
Đêm buông, vọng tiếng chuông chùa,
Sương buông, cơn gió lại lùa vào
song.
Vầng trăng non phả xuống đồng,
Chén trà ấm lại những giòng thơ xưa.