Hành Trang Cuối Cùng
Rồi muôn màu sẽ chìm về đâu đó,
Mọi lu bu im bặt giữa muôn trùng
Ta lặng lẽ đi vào nơi chẳng rõ
Hành trang mang theo một tí điên
khùng
Chút ý thức mỏng manh còn sót lại
Ta chờ người xưa nhỏ nhẻ gọi mời
Hành trình mới đang mở ra lộng lẫy
Hẹn hò nhau tiếp tục cuộc rong
chơi.
Vẫn cỏ cây biếc xanh từ vạn đại
Vẫn ngát hương với muôn tía nghìn
hồng
Vẫn lơ đãng nước mây trôi mãi mãi
Và bao dung rộng mở những tấm lòng
Ta đã sống hết một thời như thế
Nhưng kèm theo là rác rưởi quanh
đời
Hành vi cận nhân tình thì không thể
Tại vì đâu mà dị dạng dáng người
Đất nước bốn ngàn năm còn mãi đó
Người bốn ngàn năm đã bặt tăm hơi
Nay được làm người cuối cùng rời bỏ
Quá khứ bẻ cong bọn khốn lắm lời
Không thể lăp lại những gì xưa cũ
Mong biếc xanh vẫn mãi mãi đi cùng
Để cây cỏ và ta đừng ủ rủ
Để đất luôn lành, trời mãi xanh
trong
Vẫn tiếng hát, câu thơ từ trong cõi
Rất nhà quê nên cũng rất nhẹ nhàng
Rất tha thiết và cho nên rất đỗi
Thương yêu nhau và cũng rất điệu
đàng
Ta và em sẽ lại yêu đắm đưối
Người và người sẽ cười suốt bên
nhau
Trời đất vẫn ngát hương, không rác
rưởi
Không thảo dân và không có chóp bu
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét