NHỮNG KHI KHÔNG BIẾT VIẾT GÌ
Khi đọc xong một quyển sách, tôi lại suy nghĩ lung tung về rất
nhiều điều chẳng có liên quan gì về những điều vừa đọc. Tại sao lại như vậy?
Tôi không biết. Nhưng đó lại là những suy nghĩ của tôi. và tôi không thoát ra
khỏi nó. Không như thế, khi làm xong một việc gì, tôi lại nghĩ về những việc
vừa làm và còn nghĩ đến sẽ làm khác hơn nếu như phải làm lại điều vừa làm xong.
Tôi không kiểm soát được tôi trong suy nghĩ. Đôi khi những điều đó làm đầu tôi
đau buốt. Tôi đành phải lắc lắc cái đầu và tìm đến một nơi yên tĩnh có thể tìm
được và lại suy nghĩ đủ thứ chuyện đầu cua tai nheo. Quái thật.
Cho đến một ngày, tôi lại gặp một người bạn cũ. Và tôi cùng với
bạn, cũng như mọi khi. Nhắc nhớ lại toàn những chuyện gì đâu của cái thời còn
nhỏ xíu và hốt nhiên đầu óc nhẹ nhàng. Tôi và bạn tôi chợt nhận ra là nên cùng
làm như thế để thoát khỏi những đa đoan. Bạn tôi và tôi không còn là hai cá
nhân nữa mà là hòa quyện nhau lại trong đời sống. Lúc đó, chúng tôi nhận ra
những thứ kỷ niệm gì đâu của thời con nít mới thật sự là đời sống. Cỏ cây hoa
lá, sông suối biển rừng và muôn thứ chung quanh mình trở nên đáng yêu và đáng
sống xiết bao. Thế là lại thèm viết, nhưng chẳng biết viết gì. Thôi thì cứ để
cho cái keyboard tự nhiên phát lên những âm thanh lọc cọc, lọc cọc của nó.
Những ngón tay chạm vào keyboard hình như chỉ với một mục đích duy nhất là phát
ra được những âm thanh.