HƯƠNG EM
Trưa 29 một mình lang thang vào chợ, muốn mua mà không biết
mua gì? Mà giá như chọn được gì thì chả biết lấy gì mà trả. Thế là lang thang,
lang thang trong những tiếng hắt hơi liên tục. Ôi mình bị cảm ư? Không phải
vậy?
Có một bàn tay đặt lên vai, tôi quay lại, tròn mắt nhìn, một
người đàn ba sang trọng và sực mùi nước hoa, hóa mỹ phẩm đang nhìn tôi cười
bằng hai con mắt:
- Anh hai Nhu phải không?
- Vâng, tôi đây. Xin lỗi, chị là ai vậy?
- Sáu Perlon nè.
Một quá khứ 50 năm quay lại một cái ào như cơn lốc, đánh bạt
cái mùi chết tiệt vừa làm tôi hắt hơi.
Sáu Perlon, cái nicknam chỉ có hai chúng tôi biết. Lúc tôi
từ Rạch Giá về quê, mua cho cô một bàn chãi răng và ống kem Perlon theo lời cô
ấy dặn vì cô ấy bị đau răng.
- Anh đi chợ Tết à?
- Không. Đi xem chợ tết.
- Vậy thì café đi.
Thế là chui vào quán, cô sáu kể
cho tôi nghe một quá khứ 50 năm của mình với những đổi thay và thăng trầm trong
cuộc sống của cô, cũng như nỗi nhung nhớ làng quê và cái ống kem Perlon mà tôi
mua tặng khi cả hai vào tuổi đôi mươi. Trong khi tôi vừa lắng nghe vừa phập
phồng hai cánh mũi để tìm lại những hình ảnh, những hơi hướm của những hôm hai
đứa kề vai nhau dưới rặng dừa ngoài bìa vườn nhà cô ấy, giữa cái không không
khí đặc quánh của quán café máy lạnh và cái hương nồng nồng xa lạ tỏa ra từ
người cô ấy (và có lẽ cũng để trấn áp những cái hắt hơi). Cuối cùng, Tất cả đều
xa lạ hoàn toàn, ngoại trừ cái hàm răng hạt bắp, trắng muốt, lấp lánh dưới ánh
đèn, vẫn đẹp mà không biết đó là hiệu ứng của kem Perlon hay là răng sứ.
Bổng dưng cô sáu bảo:
- Sáu vẫn nhớ và theo dõi từng
bước chân anh hai và hiểu chuyện chúng ta chẳng qua là số phận. Sáu vẫn biết
anh hai vẫn còn viết lách. Chúng ta đều U.70 hết rồi, còn gặp nhau cũng chẳng
mấy lần, anh hai viết cho Sáu mấy giòng được không? Kỷ niệm về anh chỉ có ống
kem, nhưng đã hết từ lâu rùi.
Và tôi viết:
Hương từ trong nách tỏa ra
Thoáng đầu hơi ỏai, dần dà đâm phê
Mới xa, lại cuốn lối về
Không lời mà đã hẹn thề trăm năm
Chim quyên ăn trái nhãn lòng
Lia thia quen chậu, chưa vợ chồng mà quen hơi
Đời xui chia cách đôi nơi
Đường solo vẫn đắm đuối mùi hương em
Năm mươi năm vẫn kiếm tìm
Hốt nhiên gặp lại hương em đâu rồi
Ôi thôi. Muốn chết ngắc tui
Đỏ bung hai mũi, ngộp mùi… gì đâu…
Cô nhận manh giấy đọc xong:
- Anh hai này. Ngày xưa mất hút rồi. Buồn quá. Giá như…
Café An Thuyên 1
19g 29/12 Đinh Dậu
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét