Không nơi nào đẹp đẽ. Bằng nơi gọi là quê
Không đường nào suôn sẽ. Bằng đường quay trở về
BÀI PHÚ NGÀY THANH MINH
Hôm
nay, Thanh Minh tôi về làng Thới An là nơi phát tích của giòng họ. Ngôi làng có
tuổi hơn hai trăm năm. Được hình thành từ thời Gia Long tẩu quốc do Cai cơ
Nguyễn văn Minh, sau khi mất liên lạc với vua, đã dẫn hơn 100 quân sĩ dưới
quyền đến đây khẩn hoang lập ấp vào khoảng thập niên 90 của thế kỷ 18 với tên
là xóm Cái Mới, sau này đổi thành Cái Mới lớn. Đến năm 1862 theo lời tấu trình
của Cai tổng Kiên Định là ông Nguyễn văn Cui (1832-1898). Vua Tự Đức đồng ý cho
thành lập làng Thới An bao gồm xóm Đường Ruồng, Cái Mới lớn, Cái Mới nhỏ.
Trước
nghĩa trang với hơn một ngàn ngôi mộ mà hơn phân nữa là những bậc tiền bối. Tôi
viết những giòng dưới đây như là
một sự tri ân
Đây Tổ Tiên Xưa:
- Tạm bỏ giáo gươm, biến rừng già
thành nương nên rẫy. Tìm cơm no áo lành, xóa nơi hoang dã,
Với lấy cuốc cày, lập xóm làng khai
kinh mở ruộng. Tạo ấm no sung túc. Ổn định nhân tâm.
- Trong đêm mưa, khơi bếp cùng sưởi
ấm lòng, xua loài tàn độc,
Dưới nắng lửa dựng chòi chung che
bóng mát, chia nỗi long đong.
- Nhiều khi cắn chặt răng giữa trăm
bề khốn khó,
Lắm lúc phơi trần lưng trong bốn phía
nhọc nhằn.
- Được ấm no, cũng lắm phen tươm mồ
hôi, pha mặn mòi cùng sông nước,
Để yên lành, biết bao lần rơi nước
mắt, chan cay đắng vào chén cơm.
- Rồi khi xóm ấp đã khang trang, lập
đình làng để giữ gìn phong hóa,
Lúc con cháu đủ đồng đầy, mở trường
học mong tạo dựng nhân văn.
- Hướng tới ngày mai, giữ tên xóm để
luôn nghĩ về Cái Mới,
Mong muốn yên vui, đặt hiệu làng cho
sống mãi trong Thới An.
- Ứng xử bằng Lễ Nghĩa Khiêm Cung. Tự
bản thân phải thường thường để trong tâm tường,
Trau dồi thêm Khoan Hòa Trí Dũng. Dạy
cháu con nên luôn luôn đặt trong tấm long.
Hôm Nay:
- Về cõi Vĩnh Hằng, gởi nắm xương
trong miền đất cũ,
Đến nơi Cực Lạc, Để lại đời một tấm lòng
son.
- Trong lòng nấm mộ Vô Ưu, dõi bước
hậu nhân vạn đại,
Nương bóng khói hương hoài niệm, nhắc
nhở muôn đời cháu con.
Chúng Con nguyện:
- Luôn giữ gìn nhân nghĩa, chí thú
làm ăn. Sống đàng hoàng chân thật,
Nay tôn tạo mộ phần, tháng ngày hương
khói. Xin theo dấu tiền nhân.
Làng Thới An 9 giờ ngày 5/4/2014
Nỗi Lòng Quê
Sinh ra ở cuối chân trời
Sống nơi góc bể một đời loanh quanh
Ít oi chữ nghĩa cũng đành
Dăm câu thơ thẩn chút tình quê quê
Lỡ cùng non nước hẹn thề
Vài câu lổm ngổm gởi về… hồi xưa
BÀI HỌC ĐỊA LÝ ĐẦU ĐỜI
Nước Việt Nam
hình cong như chữ S
Bắc ải Nam Quan, nam mũi Cà Mau
Bài địa lý đầu đời tôi đã học
Đến hôm nay nhớ lại quặn lòng đau
Ông cha ta mấy ngàn năm giữ nước
Mấy trăm năm cày cuốc hành phương Nam
Một tấc đất một tấc lòng rộng mở
Để muôn đời đẹp đẽ một giang san
Rồi hôm nay, tôi hỏi lòng mình mãi
Ai làm cho đất nước cứ hao mòn
Hào khí cứ nhụt dần trong tăm tối
Giòng máu Rồng Tiên đã mất hay còn
Một câu hỏi, câu trả lời có sẵn
Mà sao chưa thấy ai nói bao giờ
Mồm lắm cái cứ khua môi múa mép
Rồi mù mờ một chủ nghĩa bá vơ
Ải xưa mất mây hờn vương đất Bắc
Ngọn sóng trào uất nghẹn trên biển Đông
Ngày Tây Nguyên mịt mù cơn bụi đỏ
Đất phương Nam
lúa đang nghẹn trên đồng
Ôi đất nước tôi buồn như thế đó
Cứ xì xồ “hẩu lớ” khắp quê hương
Ai bán, ai mua, ai buồn, ai giận
Trong tối tăm liệu có một con đường
Nước Việt Nam
hình cong như chữ S
Bắc ải Nam Quan, nam mũi Cà Mau
Bài địa lý đầu đời tôi đã học
Đến giờ này nhớ lại quặn lòng đau
Ngẫm Nghĩ Về Giòng Sông
Ngồi ngẫm nghĩ về giòng sông của Hess
Như mọi giòng sông luôn đổi mới từng giây
Nhưng thiên thu thì giòng sông vẫn chảy
Chẳng không gian, không khái niệm đêm ngày
Siddhartha hai lần qua sông ấy
Không bến bờ, không chật hẹp, không mênh mông
Nước chảy xuôi thì thào sóng gợn
Thấu hiểu được gì hởi người qua sông?
Giòng sông ấy xa xăm, triết lý
Như là không có thực bao giờ
Giòng sông của tôi vẫn là như vậy
Nhưng từng phút từng giờ biết bao lượt đò đưa
Cả đất nước gần như dồn tụ lại
Cho giòng sông cặm cụi chảy về tây
Không triết lý chỉ có mồ hôi đổ
Thêm mặn mòi cho nước chảy về khơi
Và chuyên chở tôi qua từng nỗi nhớ
Khi lăng quăng lạc lõng bước chân đời
Giờ mỏi cẳng tìm về nghe con sóng vỗ
Giờ mỏi cẳng tìm về nghe hạt nắng rơi
Giờ mỏi cẳng tìm về nghe cơn gió hát
Giờ mỏi cẳng tìm về nghe ánh trăng trôi
Giờ mỏi cẳng tìm về nghe con cá lội
Giờ mỏi cẳng tìm về nghe chiếc xuồng bơi
Giờ mỏi cẳng tìm về nghe cơn mưa đổ
Nghe vầng mây lãng đãng bên trời
Vâng! Tôi đã tìm về…
… để nhận ra tôi.
Mùi Hương Của Mẹ
mẹ già, hương sợi nắng
mẹ già, mùi hạt mưa
mồ hôi pha sữa ngọt
hòa câu hò ban trưa
mẹ già theo năm tháng
mây về trên tóc xanh
tấm lòng thêm rộng mở
đàn con cháu an lành
tháng năm không dừng lại
mẹ cưỡi hạc về xa
lòng cháu con bối rối
hương còn trong nắng mưa
CHIM NHÀ QUÊ
Xóm thì nhỏ và mùi quê bát ngát
Nên con chim thì cũng lắm quê mùa
Khi bần chín ríu ran bầy dòng dọc
Những tổ chim tuyệt hảo gió đong đưa
Con chim sẻ bay lên và đáp xuống
Rồi đậu trên bậu cửa nghiêng mắt nhìn
Chú chích chòe líu lo trong vườn nắng
Ngoài đồng xanh con cu đất gọi tình
Trên hàng đáy mấy con chim bói cá
Cứ im lìm nhìn giòng nước thân quen
Chú cồng cộc suốt một đời lặn hụp
Tắm rửa hoài mà lông vẫn còn đen
Cánh cò trắng của một thời xưa cũ
Đi đâu rồi để lại những cơn mơ
Đàn trích cồ khoe một màu xanh biếc
Đáp xuống đồng khi trời đã vào mưa
Những chú chim sâu chuyền qua chuyền lại
Vườn ngủ trưa mà rung rẩy lá cành
Bầy trao trảo thì râm ran tiếng hót
Chợt vù bay lấp lánh
khoảng trời xanh
Con chim vịt kêu chiều cho nắng tắt
Xóm nhà quê lại nhấp nháy lên đèn
Để trăng về có nơi mà soi bóng
Bìm bịp kêu con nước lớn mông mênh
Xóm nhỏ xíu, những con chim nhỏ xíu
Xóm nhà quê thì chim đậm mùi quê
Khoái trời đất mênh mông, cây cỏ biếc
Cái lồng son hé cửa thấy mà ghê
CẦU KHỈ
Cây cầu khỉ đã đi vào ký ức,
Cũng phải thôi, đời sẽ bớt gập ghềnh.
Nhưng anh vẫn nhớ. Ngày xưa. Đám cưới
Hai đứa mình qua nhịp chông chênh.
Sao anh lại thấy hơi tiêng tiếc?
Bởi thuở xưa, ngày dăm lượt qua cầu.
Thì có mấy bận tìm qua bên đó,
Nhờ cực khổ mà chúng mình thương nhau.
Cũng dăm bận gẫy cầu, tòm xuống nước,
Ướt loi ngoi làm cho xót xa em.
Anh lại phải đốn tre sửa cầu khỉ,
Để đi về khỏi phải rớt xuống sông.
Rồi chúng mình cõng con qua cầu ấy,
Để đi thăm ông ngoại hay đến trường.
Thương con quá, anh chán cây cầu khỉ,
Hồi ấy dễ thương mà bây giờ khó thương !
Anh ao ước có một cây cầu ván,
Để cho con ngày mấy lượt đi, về.
Nhưng mơ ước lớn dần theo con trẻ,
Bao lượt sửa cầu, vẫn khỉ như xưa.
Và bây giờ những cây cầu khỉ ấy,
Đã được thay bằng ván hay bê tông.
Người thay cầu lại chính là bọn trẻ,
Anh dìu em qua, thoải mái tấm lưng lòng
1.6.2001
Mấy ngày nay, buồn quá không viết gì được, nói theo kiểu Lê Tuấn
Đạt là làm cái gì cũng cảm thấy vô duyên. Nghe lời anh Phẩu, định nghĩ vài ngày
tĩnh tâm cho lại sức. Nhưng hồi đêm, để dỗ giấc, nằm đọc lại những trang sử cũ,
vừa đọc vừa hào hứng vừa ngậm ngùi và…
NHỚ TỔ TIÊN MÀ RƠI NƯỚC MẮT
Đêm nằm nhớ tổ tiên mà rơi nước mắt
Như muốn góp cùng cha ông làm thành nước sông quê
Để chuyên chỡ những câu hò điệu hát
Cho lúa ngô xanh ngát kéo nhau về
Như từ thuở ban đầu trồng nên hạt lúa
Ngát nắm trà xanh trên những nương đồi
Tưới mát hàng cau, vườn trầu, cho đỏ hồng môi cắn chỉ
Và tình quê thành lứa đôi… lứa đôi…
Đêm nằm nhớ tổ tiên mà rơi nước mắt
Chẳng khó khăn nào mà chẳng vượt qua
Không giặc hung tàn nào mà không ngăn được
Bốn ngàn năm toàn vẹn một sơn hà
Lòng hòa hiếu đã thấm dần trong máu
Chí anh hùng đâu ngại những hy sinh
Lòng bao dung vẫn không hề suy suyển
Bọn đại Hán tham tàn gục mặt bao phen
Đêm nằm nhớ tổ tiên mà rơi nước mắt
Khi lũ cháu con sao nãy lắm thằng hèn
Cúi mặt, khom lưng làm thân khuyển mã
Quên cả giống nòi báng bổ tổ tiên
Giặc vào nhà, giặc ồn ào trước ngõ
Miệng tanh hôi lại chí chóe hòa bình
Đánh giặc thì run, bóp họng dân thì khỏe
Dóc láo lọc lừa, bóc lủm thấy mà kinh
Đêm nằm nhớ tổ tiên mà rơi nước mắt
Thân gìa nua dâng hiến được gì đây
Giọt nước mắt không nhấn chìm được giặc
Thì làm sao gìn giữ nước non này
Nỗi lòng ta xin gởi vào em cháu
Còn quê hương mới còn được phận người
Hãy giữ lấy như tổ tiên đã giữ
Cho dân tộc này nên hình vóc hôm nay
CHIỀU CÔNG VIÊN
Lá xanh thì ở trên cành
Đong đưa theo gió chòng chành theo mây
Lá vàng quanh quẩn gốc cây
Lào xào theo bước chân đi ơ hờ
Lòng đây vướng mấy câu thơ
Phân vân ý tứ, ngác ngơ bóng chiều
Ai kia vuột mất tình yêu
Ngồi nghe héo úa trông theo lá vàng
Trăng chưa kịp đủ mơ màng
Đèn cao áp bật trăng ngàn lu câm
Ý thơ đây chạy mất tăm
Ai kia thì cũng âm thầm đi đâu
Lá xanh rồi cũng sẫm màu
Lá vàng lại ướm dầu dầu sương đêm
Vầng Trăng Cũ
Rạch Giá chờ trăng Rạch Giá buồn
Nắng chưa lịm hết ánh đèn buông
Chút thơ vừa vướng vào khu phố
Gặp cái um sùm bỏ chạy luôn
Rạch Giá chờ trăng Rạch Giá sầu
Rằm thì đang tới bóng trăng đâu
Hàng đèn cao áp đang giương mắt
Hút đám thiêu thân thấy phát rầu
Rạch Giá chờ trăng Rạch Giá ơi
Biển mênh mông ấy chẳng ai chơi
Hàng nò năm cũ đi đâu mất
Trăng lẻ loi trong nỗi ngậm ngùi
Rạch Giá chờ trăng Rạch Giá buồn
Mình ta cũ kỷ đứng than suông
Quán café cóc không còn khách
Chủ quán buồn tình dẹp bỏ luôn
Rạch Giá chờ trăng Rạch Giá rầu
Cái thời quê trớt lặn đi đâu
Vầng trăng hồi đó đang nhăn mặt
Cơn gió năm xưa thổi điệu sầu
Rạch Giá chờ trăng Rạch Giá ơi
Mỗi thời mỗi một kiểu rong chơi
Ai kêu ta cũ nên ta mới…
… ngóng một vầng trăng quạnh giữa trời
Đường Xưa Lối Cũ
Có một đận quên đi làn gió mát
Quên oi nồng tươm tướp những mồ hôi
Tiếng máy lạnh rù rì theo năm tháng
Không cây xanh hẹp té một khuôn trời
Có một đận chỉ một mình êng sống
Không chung quanh quên là phải sống cùng
Cứ lặng lẽ vào ra và lặng lẽ…
Một nụ cười cũng lặng giữa hư không
Ăn những thứ gì đâu không biết nữa…
Ôi me chua, mía ngọt với khoai bùi…
Khổ qua đắng, ớt cay, ly trà chát…
Nhăn mặt hít hà chất ngất một niềm vui
Và nhiều thứ của một thời quê trớt
Đã chìm vào trong một đống tiện nghi !?
Thứ tiện nghi như là đồ mắc dịch
Tiếng đường xưa lối cũ vọng đâu đây
Từ Đâu
Nắng đâu từ cao buông xuống
Để cho hạt lúa tươm vàng
Gió đâu phương nào bay đến
Cho mùi hương bay lang thang
Trăng đâu mà loang xuống mãi
Cho nhân gian cái mơ màng
Giòng sông từ đâu chảy đến
Cho tình khẳm chuyến đò ngang
Hoa đâu trong cây mà nở
Sắc hương nào gọi mùa xuân
Lá sao lìa cành rơi xuống
Làm nôn nao ánh thu vàng
Ai từ tình yêu mà tới
Mắt nhìn bốn phía nhân gian
Thơ đâu trong lòng lan tỏa
Làm mềm mại những gian nan
Vườn Xưa
Chim vẫn hót giữa vườn xanh cũ kỷ
Lá xanh xào xạt tiễn lá vàng rơi
Cây cải hoang im lìm trong cỏ rối
Cánh hoa vàng đỏm dáng nụ cười tươi
Một con bướm từ đâu bay xuống lượn
Tìm chút hương thật lãng đãng mơ hồ
Con ong bầu với giọng trầm trầm hát
Lời gọi tình lạc lỏng giữa hư vô
Rồi tất cả hốt nhiên im ắng lại
Mảnh vườn như chìm xuống giấc mơ nào
Ta đứng lặng mắt bốn con nhìn mãi
Ta và vườn không biết ở nơi nao
Xin Mùa Xuân Bình Yên
Nắng vẫn cứ hồng pha lên muôn nẻo
Mà cỏ cây lại biếc một màu xanh
Cõi diệu hữu chân hai bàn lẽo đẽo
Một niềm vui lan tỏa khắp chung quanh
Khoảng chân như vẫn mênh mông bất tận
Vẳng từ trong là những nụ cười hiền
Cứ như thế quẩn quanh đời lận đận
Kẻo lại làm hao hớt những bình yên
Những bát nháo thôi thì buông bỏ hết
Có trong không, không trong có quyện vào
Cõi nhân gian khúc trường ca mỏi mệt
Hãy thở nhẹ nhàng. Chung
với… Cùng nhau…
Không xấu đẹp, chẳng đúng sai, phàm thánh
Theo mùa xuân suốt ba cõi ta bà
Lưới Đế Thích vĩnh hằng và lấp lánh
Vẫn yên bình và trong ấy có ta
Trong Mùa Thu Tĩnh Lặng
Bước nhẩn nha tìm về thu tĩnh lặng
Và lắng nghe lời của lá vàng khô
Cánh lẳng khẳng ru hời theo cánh gió
Như nhận lời nhắn nhủ của hư vô
Có một chút thì thào trong sợi nắng
Âm thầm tô từng chút lục cho cành
Chiều lại đến vẫn là thu
tĩnh lặng
Ráng chưa nhòa đã chấp chới sao xanh
Trăng lại nhú những mơ màng loang khắp
Thu chậm đi, chậm đến độ như dừng
Có mạch nước nào đang âm thầm chảy
Ngược lên trời cành không lá run run
Cứ như thế ở trong thu tĩnh lặng
Trôi qua đi không hứa hẹn điều gì
Nhưng tất cả thì dường như đã đủ
Cho cuộc đời lắm thứ để mang đi.
TRONG
CÕI MƠ MÀNG
Cứ đi mãi mà đi đâu chẳng biết
Mây
ướp mờ bóng nguyệt đến xôn xao
Thân
lẻ loi trườn dần qua ánh tuyết
Gió
thì thào chi đó với trời cao
Em
cũng vậy bờ mi luôn mở khép
Cho
sóng tuôn rào rạt đến lòng ai
Nắng
vuốt tóc, gió đưa thơm đi khắp
Lá
ngẫn ngơ vàng chợt ngẫn ngơ bay
Có
một chút thu sương rơi lộp độp
Một
thoáng xuân cho ánh nắng dịu dàng
Phố
cũ kỷ chân hai bàn cứ bước
Cho
vĩa hè cất giọng hát lang thang
Câu
thơ đổ xuống trần gian như thế
Một
chút thôi và cũng rất nhẹ nhàng
Từ
dạo đó đất trời dường như cũng…
…
vì yêu em mà biết đến mơ màng
TRONG CÕI LẶNG THINH
Cơn gió lắng nghe con chim làm tổ
Tiếng cỏ khô lào xào bện vào nhau
Ánh nắng lắng qua ngàn cây lỗ đỗ
Lá và cành làm gì đó xôn xao
Sông nghe nước thì thầm qua bến đợi
Hoa phiêu bồng khua tím một đường trôi
Xuồng nghiêng tai nghe nước reo vợi vợi
Và vầng mây xao ánh nắng trên trời
Con dế run râu buông từng điệu hát
Mà ngóng chờ lời đáp ở đầu kia
Nghe tiếng mình rơi sương buông từng hạt
Lúa ươm đòng hé miệng hớp tàn khuya
Rồi nắng cũng nghe mưa, mưa nghe nắng
Tươm nồng nàn tươi mát xuống nhân gian
Còn ta lắng nghe lòng mình im ắng
Rời ưu tư. Nhất thiết hóa nhẹ nhàng
Sử Cũ
Giở lại từng
trang sử cũ
Người xưa vẫn
tủm tỉm cười
Mặc tình đúng
sai trúng trật
Non sông thì
bớt xanh tươi
Người vốn là
như vậy
Đã qua hiển
hách, sai lầm
Gương xưa
sáng hay mờ mịch
Cũng là một
lẽ sắc không
Cần gì khen
chê phê phán
Lầu xưa gác
cũ rêu mờ
Còn chăng
nương dâu bờ lúa
Đừng làm sông
nghẹn câu thơ
Con cháu nói
gì cũng được
Xin đừng bôi
bác ông cha
Đừng làm hao
mòn đất nước
Hãy làm thắm
những bông hoa
TĨNH LẶNG CÙNG TÌNH YÊU
Có một hạt sương lóng lánh hừng đông
Có một mùi hương của đất đang nồng
Có một mình ta đứng yên suy nghĩ
Câu thơ chợt về có có không không
Em ơi. Em ơi. Tình yêu ta đấy
Một đời phiêu du cho nhớ thương đầy
Em ơi. Em ơi. Tình yêu ta đấy
Nhớ nhau, nhớ nhau. Một trời mê say
Nắng.
Long lanh long lanh, sưởi ấm mùa đông
Tỏa hương tỏa hương, thơm lúa ngoài đồng
Có một bóng dâm cho ta vào trú
Vài sợi còn vương cho má em hồng
Gió
Ừ thì gió cứ lơ phơ lất phất
Mênh mang, mênh mang kia mây ngàn bay
Đong đưa hàng cây, vi vu rặng trúc
Mình đang phiêu du trong cõi đời này
Mưa
Thì thào, thì thào cơn mưa phố nhỏ
Ướt cả vai ai dịu bước oi hè
Mượt thêm lá xanh, tươi thêm chồi biếc
Êm bước chân em lối cỏ đi về
Em
Một ngày không em buồn như chấu cắn
Một ngày không em nắng gió khù khờ
Một ngày không em mưa rơi nước mắt
Em ở nơi nào lạnh toát trang thơ
Vào Sân Trường Cũ
Viết cho Lâm Vĩ Hòa
Lá bủa vàng thu xuống cổng trường
Bước này thì vướng, bước kia thương
Áo xưa giờ ở phương nào nhỉ?
Mà cổng trường xưa vẫn ngát hương
Tiếng cười xưa vọng theo cơn gió
Ánh mắt rơi theo chiếc lá vàng
Sợi nắng mộng mơ đang lấp lánh
Thế mà thu úa lửng lờ sang
Tháng năm xua mất thời thơ dại
Sao để mùa xưa cứ mãi về
Và lá nào rơi trên chốn cũ
Cho lòng ai buốt gió thu tê
Chân đời sấp ngữa đi trăm hướng
Mỗi đận tìm về mỗi vấn vương
Mưa nắng không dần phai nỗi nhớ
Riêng ai lạc lõng giữa sân trường
Tháng Bảy Trời Mưa
Tháng bảy mưa ngâu
Khóc một tình yêu ly biêt
Tháng bảy mưa dầm
Khóc đất nước chia đôi
Khóc một tình yêu ly biêt
Tháng bảy mưa dầm
Khóc đất nước chia đôi
Để những tháng bảy tiếp theo
Đất nước ngậm ngùi
Nhìn anh em đánh nhau chí mạng
Để hôm nay tháng bảy lại mưa dầm
Nhang đỏ rực trong nghĩa trang hoành tráng
Lớp lớp hàng hàng những ngôi mộ trắng
Bia có tên và cả bia không có tên
Và cũng ngần ấy những nén hương
Tự thắp trong lòng vì nghĩa trang không có
Hoặc là những nghĩa trang mồ xiêu, bia đổ
Người viếng thăm mắt phải nhìn quanh
Thắp vội nén hương chưa kịp khấn thầm
Lau vội lệ, nuốt vào lòng tiếng nấc
Có thể là lùm cây bụi cỏ hay một nơi nào đó
Không vàng hương nên vắng cả những tấm lòng
Ôi. tất cả đều là máu đỏ
Tất cả đều là giòng máu ViệtNam
Và tất cả người còn đều đau thắt ruột
Vì thù hận viễn vông
Xây nên những nghĩa trang này
Ôi. tất cả đều là máu đỏ
Tất cả đều là giòng máu Việt
Và tất cả người còn đều đau thắt ruột
Vì thù hận viễn vông
Xây nên những nghĩa trang này
BÀI CA NĂM 1708
Đất nước từ đây nên vạn dặm
Nàng thơm loang rộng một trời quê
Thiên Trường cò trắng xao đồng biếc **
Mang Khảm chim âu rợp lối về ***
Trùng điệp non sông nên tiếng hát
Mênh mông rừng biển vẹn câu thề
Hợp tan đôi lượt nhưng lòng vẫn…
Nối đến ngàn năm một tứ thơ.
-----------------------------------------------------------
* Năm mà lãnh
thổ Việt Nam
bắt đầu mang dáng vóc ngày hôm nay
** Lấy ý từ
bài thhơ Thiên Trường Vãn Vọng của Trần Nhân
Tông
*** Tên cũ
của trấn Hà Tiên (gồm Kiên Giang, Cà Mau, Cần Thơ, Hậu Giang, Sóc Trăng, Bạc
Liêu)
THỨC DẬY
Có một thứ ngủ yên từ lâu lắm
Mặc bước chân tìm cơm áo gạo tiền…
Và đeo đuổi biết bao điều phù phiếm
Cứ lộn tùng phèo quay quắt cõi trầm luân
Rồi một ngày khi tâm hồn tĩnh lặng
Thấy xương máu ông cha làm nên làng xóm
Cuộc hành trình đằng đẵng bốn ngàn năm
Đẹp quê hương, mồ hôi, nụ cười là đủ
Nếu có thêm là lời hát câu hò
Và tiếng võng đong đưa ngoài hiên vắng
Mở tấm lòng đón sợi nắng, hạt mưa
Nhưng giữ gìn thì phải phơi xương đổ máu
Biết bảo ban nhau đừng có sống hèn
Biết trân trọng bao nhiêu điều đơn giản
Như bao đời người đi trước tạo nên
Xếp trang sử nhìn quanh, rơi nước mắt
Từ trên cao lẫn xó bếp sau hè
Những suy nghĩ đến từ đâu xa lạ
Cứ liếm dần bao đầu óc u mê
Suy nghĩ Tàu, hàng Tàu loang khắp chốn
Phá nát làng quê, rừng núi, phố phường
Hạt gạo Thần Nông bốn ngàn năm đắng nghét
Tàu…Tàu… Tàu khựa quậy lung tung
Tàu…Tàu… Tàu khựa nhuộm đen lòng
Tàu…Tàu… Tàu khựa quậy biển Đông
Tôi hốt hoảng tưởng rằng mơ. Không đúng
Khi bốn cọc đại thần mãi hữu nghị viễn vông
Ôi đất nước tôi hẹn một lần máu đổ
Vừa đuổi xâm lăng, vừa đánh nội thù
Lũ bán nước vẫn lắm lời lấp liếm
Vẫn ồn ào bao luận điệu hèn ngu
Ở
QUÁN CAFÉ TÈO
Khi
mà tôi rời đây đi đâu đó
Hoặc
có khi là đứt bóng cũng nên
Những
nhắc nhớ cũng dăm ngày đôi bữa
Để
rồi chìm vào trong cõi lãng quên
Đời
vốn thế và đương nhiên phải thế
Ai
hơi đâu mà nhớ chuyện bao đồng
Tôi
cũng đã biết bao lần quên lãng
Nhớ
làm gì giữa bốn phía bung xung
Thôi
thì ly cà phê hàng ngày cứ uống
Cứ
bàn tuôn chuyện dưới đất trên trời
Ai
di khỏi dăm ngày là quên tuốt
Rồi
một ngày cũng sẽ đến phiên tôi
Đấu
chân người luôn luôn chìm trong bụi
Tiếng
khóc cười chỉ gởi đến hư không
Khi
biết thế và lòng tôi nhẹ hẩng
Lối
vô thường cứ thong thả bước chân
Không
lưu dấu là không lo chìm khuất
Nhưng
khóc cười thì vẫn khóc cười chơi
Còn
cười khóc là còn lu bu suốt
Hết
lu bu là đến lúc hiu rồi
Ngưới còn
lại thì ngậm ngùi một chút
Nhắc
đôi câu cho phải đạo làm người
Rồi
quên tuốt, quán đón thêm khách mới
Góp
mặt vào nói dóc tiếp nghe chơi
MƯA PHỐ CŨ
Từ về lại Rạch Giá xưa
Hương đồng hương biển lơ mơ mây ngàn
Con đường gọi bước lang thang
Mây xưa nắng cũ ngở ngàng gió bay
Hàng cây chẳng biết cây gì
Người xưa phố cũ dấu hài không tên
Có ai giữa phố mình êng
Mình êng đi bộ giữa rền rĩ xe
Tháng tư lác đác mưa hè
Ôi chao mấy trận mưa me. Đâu rồi
Tạm Biệt Cánh Hoa Tàn
Khi xuân hết hoa tàn là hợp lẽ
Nhưng dù sao cũng vướng chút ngậm ngùi
Nắng vẫn trong cho xanh thêm cây trái
Và cuộc đời vẫn còn đó niềm vui
Đã đi qua nhiều mùa xuân như thế
Vui hay buồn cũng do ở lòng thôi
Nên cười suốt lo làm chi già chát
Sau tàn hoa là trái ngọt dâng đời
Nếu phải sợ là sợ cho trái đắng
Tại lòng không có một chút ngọt ngào
Nếu phải sợ là sợ cho trái chát
Đất không lành vì lắm thứ tào lao
Nhưng buồn lắm những bông hoa tàn úa
Khi sắc hương dâng tặng hết cho đời
Đời phụ rãy tuồn hoa vào đống rác
Muôn sắc hương bổng chốc hóa tanh hôi
Thôi tạm biệt những bông hoa tàn úa
Hẹn xuân sau hương sắc lại tưng bừng
Lại nghe thấy lòng xôn xao lần nữa
Muôn sắc hương rợp trời đất xanh ngần
Sáu giêng Quý Tỵ
TẠM BIỆT KHÚC TÌNH CA
Khúc nhạc tình, bài thơ tình vẫn đọc
Vẫn mãi được viết ra từng phút, từng giây
Đã hơn bốn ngàn năm nay vẫn thế
Để làm cho tươi thắm quê hương này
Không ai muốn viết nên câu thơ lẫm liệt
Ngoại trừ khi mà vận nước đảo điên
Không ai muốn viết khúc ca hùng tráng
Ngoại trừ khi mà vận nước ngửa nghiêng
Nhưng vận nước thì đang hồi nghiêng ngữa
Quân xâm lăng đang dòm dỏ bên ngoài
Mà bọn ương hèn thì ngoảnh mặt khoanh tay
Những câu thơ bổng trở nên bức bối
Khúc tình ca đành đem dấu trong lòng
Để nhen nhóm lại một tình yêu mới
Cho tình người, cho Tổ Quốc, cho Non Sông
Rạch Giá Và Biển Chiều
Gió lật phật cứ khi dừng khi thổi
Biển chiều nay chừng có vẻ ồn ào
Không biết về đâu nhạn bay chấp chới
Những con thuyền thì say khướt chênh chao
Ai ngồi đó đếm từng con sóng vỗ
Ráng chiều buông lấp loáng đến muôn trùng
Ông Rùa vẫn nằm yên không ngọ ngoạy
Đợi chờ ai giữa trời nước mênh mông
Và bờ đá dường như đang suy nghĩ
Chẳng quan tâm những ngọn sóng xô vào
Hàng dương liễu thì vô tư ca hát
Ai vẫn ngồi lơ đãng cái gì đâu
Những con sóng thì biển nào cũng có
Cứ trườn đi mà chẳng biết phương nào
Mang muôn sắc theo trời mà biến hiện
Càng vươn cao thì càng bạc mái đầu
Cũng dăm đận sóng gầm lên giận dữ
Nhấn chìm theo bao lề thói gian tham
Từ đạo ấy sóng có tên có tuổi
Sóng Bạch Đằng trườn về tới phương Nam
Cứ như thế mà ngàn năm nổi sóng
Vỗ về nhân, nhấn chìm những phi nhân
Nhưng bao dung thì không hề thay đổi
Đầy mộng mơ lấp lánh ánh trăng ngân
Ráng đã lịm, sóng mệt nhoài nằm nghỉ
Đầy suy tư cho vầng trán nhăn nheo
Vài con cá vù bay trong lấp loáng
Vành trăng non cũng lấp loáng nhìn theo
Ở Nơi Góc Phố
Từ hoa lạc về đâu, trơ góc phố,
Buồn liu hiu về đậu ở ven đường.
Người đứng đó ngơ ngác nhìn. Ngơ ngác,
Cơn gió chiều cũng ngơ ngác bay sang.
Từ độ gốc cây già ai đốn bỏ,
Xanh xao buồn nhớ những biếc xanh xưa.
Người đứng đó ngẩn ngơ nhìn nắng đổ,
Đợi chờ chi? Không có lá bay về.
Từ dạo đó góc phố hoài như vậy,
Không còn xanh là cũng chẳng còn hoa.
Người cũng thôi không còn tìm kiếm nữa,
Góc phố riêng buồn vắng bước chân qua.
Người đã đi nghĩa là mang theo hết,
Những bông hoa và cả cội cây già.
Trơ góc phố cùng mưa chan, nắng gội,
Chợt một ngày len lén cỏ bò qua.
Sông Cái Bé
ngoằn ngoèo bơi suốt những đồng mông
lòng chẳng bợn gì cứ mãi trong
lặng lẽ chờ trăng mấy nỗi
mênh mang đợi gió gợn lòng
mùi hương cốm dẹp bay xa mãi
điệu múa lâm thôn lượn khắp cùng
ngày tháng cứ đi thủng thẳng
giọng dù kê vút mái chùa cong*
--------------------------
*thơ Kiên
Giang Hà Huy Hà
Nửa
Phần Còn Lại
Tặng Lê Tuấn
Đạt
Với
nửa phần còn lại
Người yêu đời gọi là một niềm vui
Với nửa phần còn lại
Người khổ đau là một nửa ngậm ngùi
Với nửa phần còn lại
Người biết tĩnh tâm thấp thoáng nụ cười
Với nửa phần còn lại
Với ta thì cứ tiếp tục rong chơi.
Người yêu đời gọi là một niềm vui
Với nửa phần còn lại
Người khổ đau là một nửa ngậm ngùi
Với nửa phần còn lại
Người biết tĩnh tâm thấp thoáng nụ cười
Với nửa phần còn lại
Với ta thì cứ tiếp tục rong chơi.
Viết cho TT
Nghe thời gian đi qua từng bước nhẹ
Nắng mênh mang và cơn gió thì thầm
Khuya lơ đểnh vầng trăng về khe khẽ
Hè nam nồm, thu muộn chướng
lâm râm
Đời như thế, những tấm lòng phiêu lãng
Câu thơ về mong ước biến ca dao
Buồn một chút, rồi vui trong lơ đãng
Nỗi niềm riêng tìm đến trựa nương nhau
Rạch Giá, Sài Gòn, Đồng Nai hay Trung Bắc
Ở nơi nào thì cũng gọi quê hương
Vẫn cơn gió, vẫn những vầng mây xanh ngát
Chung nắng mưa và chung một con đường
Em viết riêng lòng mình. Phải không vậy
Sao ngỡ là cảm thụ của ai ai
Anh ngồi đọc và từng còm gởi đến
Tưởng chừng như thấu hiểu cõi lòng này
Sáng hôm nay dứt cơn mưa, se lạnh
Hương lúa bay về, trời cũng trong veo
Anh ngơ ngẩn ly café lóng lánh
Có hơi thở nào từ xa lắc hòa theo
GIÒNG
SUỐI NHỎ
Ta ngồi bên giòng suối nhỏ
Nước
trong soi bóng trời xanh
Ta
ngồi bên giòng suối nhỏ
Nước
trong thấy cả bóng mình
Nhưng
ta không là trời xanh
Mà ta
mãi mãi là mình
Nếu
có chăng là. Suối nhỏ
Trót
yêu một quảng trời xanh
Trời
xanh thì cao lồng lộng
Và ta
con suối vô danh
Nằm
giữa rừng đời. Vắng lặng
Có
không giòng nước trong lành
Nhưng
chọn mang thân suối nhỏ
Nguyện
xin giữ sạch lòng mình
Mang
theo một giòng nước mọn
Cho
hai vệt cỏ, luôn xanh
Dalat
24.4.1967
Gia Tài Để Lại
Còn được gì để lại cho con cháu
Khi non sông từng chút một hao mòn
Sóng Hoàng Sa bốn mươi năm uất hận
Đảo Garma rít róng gió căm hờn
Trên Bản Giốc thác chia hai ngã nước
Thủy bất phân mà cắt được cho đành
Đỉnh Lão Sơn tím vầng mây vong quốc
Ải Nam Quan rơi lệ dưới trời xanh
Cột mốc mới, những nụ cười chó má
Cứ từng giờ rạch nát một biên cương
Hồn tử sĩ lập lờ sương khói phủ
Máu xương còn đẫm ướt cả quê hương
Những nghĩa trang bị vùi trong quên lãng
Của những anh linh chống lại bạo tàn
Bia xiêu ngã cỏ xanh đành ấp ủ
Khi lòng người lớn lối thói vong ân
Đâu lẽ nào để lại cho con cháu
Một phần non sông mất mát phảỉ thu hồi
Một quê hương ngày từng ngày rách nát
Đàn cháu con lại máu đổ xương phơi
Đâu lẽ nào một gia tài để lại
Là bao điều nhục nhã thế này sao
Rừng nát, biển sôi, núi non nham nhỡ
Và những giòng sông, con suối nghẹn ngào
Ôi ông cha bốn ngàn năm dạy dỗ
Biết giữ quê hương, yêu mến giống nòi
Gương trung liệt vẫn luôn luôn ngời sáng
Trang sử vàng son ta xé mất rồi
Đâu lẽ nào để lại cho con cháu
Giòng máu của ta là giòng máu ngu si
Buổi chiều phủ xuống đời, ta cúi mặt
Đi chết đi. Hèn hạ sống làm gì
18.54 – 5/7/2014
NỖI
CÔ ĐƠN DỊU DÀNG CỦA GIÒNG SÔNG
Giòng
sông chảy qua bao mùa say đắm
Sóng
miên man làm ngây ngất trăng ngàn
Những
sợi nắng cũng dường như lãng đãng
Vòng
tay người ghì chặt lấy mê man
Hương
muối mặn hòa theo cơn gió thở
Cho
cánh buồm trôi khắp nẻo yêu đương
Mang
theo gió độc huyền cầm chấp chới
Lau
lách ven bờ cũng òa oặt tỏa hương
Từ
dạo đó ở trên giòng sông ấy
Gót
phiêu bồng tím ngát một màu hoa
Một
hình bóng lung linh trong ánh mắt
Một
vì sao say khướt góc trời sa
Làm
nên một bến đợi chờ ai ghé
Rong
rêu xanh mong hằn dấu chân về
Rồi
một bận chiếc xuồng xưa ghé lại
Đắm
đuối ân tình… Chết ngất một cơn mê
TÌNH VÀ QUÊ
Có một thứ muôn đời luôn luôn đẹp
Đó là quê, đó là những ân tinh
Um sùm suốt cũng chỉ vì ngần ấy
Đi huốt là thành quỷ sứ, yêu tinh
Nhưng bây giờ quỷ yêu đông đảo quá
Cứ nhe nanh múa vuốt nát hồn quê
Gây hờn oán bao năm tanh mùi máu
Bọn quỷ yêu đã hết lối quay về.
Nên quê cứ dần dần teo tóp lại
Và bao nhiêu gốc gác cũng lung lay
Cũng lắm kẻ dỡ hơi đang chăm chút
Mà ân tình cũng theo gió độc hồ
phai
Từ dạo đó quê chìm trong bóng tối
Và ân tình cũng lặng lẽ đi đâu
Nhưng quê vẫn là quê không thể mất
Những ân tình vẫn ái ngại nhìn nhau
Người bé mọn và tài năng tí nị
La vu vơ rồi bay tuốt lên trời
Đến ông trời cũng nín thinh không
nói
Theo hạt mưa về sông nước trôi xuôi
Thôi cũng được, cũng làm xanh cây
lá
Và núi, sông, rừng, biển vẫn về đây
Còn ân tình thì còn quê tươi thắm
Nếu còn yêu, còn giữ nước non này
11.7.2014
NGÔI NGÓNG NGHE CHƠI.
Ngồi không nghe ngóng bốn bề chơi
Hòa với lòng ta tiếng khóc cười
Một khoảng trần ai hay đấy chứ
Đến đi, đi đến để mà chơi
Người từ muôn thuở ngờ đi mất
Ai có dè đâu một tiếng lòng
Còn vọng vào tai nghe cũng khoái
Trời thì trong suốt nắng mênh mông
Người ở chung quanh cứ rộn ràng
Vừa lu loa đó đã cười vang
Cũng hay, chẳng lẽ im lìm suốt
Cứ khóc cười cho nước mắt ràn
Giòng lệ vừa khô mắt sáng trưng
Để rồi mọi thứ lại lâng lâng
Buồn trôi đi hết, vui thì dứt
Nếu có còn chăng nhẹ cái lòng
Người mới hôm qua chợt mất tiêu
Ra đi mà chẳng biết đi đâu
Đời thì muôn lối trời trăm hướng
Ôi nước thì qua lắm bến cầu
Vậy đó, ồn ào cho nó đã
Cái cần là sống được cùng nhau
Cùng nghe cùng nói cùng im ắng
Cứ vậy um sùm đến mãi sau
Sợi Tóc và Tờ lịch 31-12
Những sợi tóc xanh còn sót lại
Run run nhìn tờ lịch
cuối cùng.
Chúng hiểu ra rằng
màu xanh sẽ ra đi mãi mãi
Để cho màu mây trắng
về chơi.
Buồn không?
câu hỏi vang lên trong giá buốt
Sợi tóc cười…
“ thì nó phải vậy thôi”
Cứ kể như là thay áo mới
Đón xuân về
chắc cú phải là vui
Khi ấm nước reo
nghe như giòng sông đời
đang hát
Rồi khi hãm trà
thoang thoảng mùi hương bay
Mấy sợi tóc run run cười
móm mém
Ba mươi mốt tháng mười hai
tờ lịch nhẹ nhàng rơi
Cơn gió nhẹ và lạnh
mở toang song cửa
Có con chim đang hót
đón hừng đông
Ánh nắng xuân hồng và…
một vầng mây trắng
Mang thơ về…
…nhè nhẹ lượn vào song
Gió
Đồng Bằng
Gió
đồng bằng cứ rộn ràng đi suốt
Hương
đồng xanh thơm mãi với vườn xanh
Con
kinh nhỏ lặng lờ ra sông lớn
Cặm
cụi mang theo nước một ân tình
Như
thế đó từ thời đi mở đất
Giọt
mồ hôi loang loáng không hạn kỳ
Tỏa
trong gió hòa tan trong giọt nước
Tươm
đất nâu để lóng lánh xanh đầy
Nhìn
giòng sông Cái Lớn chạy về tây
Sáng
Cà Mau ngồi nghe rừng đước hát
Hoa
tràm U Minh thơm ngát cánh ong bay
Thơ
Hà Tiên từ ba trăm năm trước
Vẫn
còn đang lấp loáng trăng Đông Hồ
Mắm
Châu Đốc ngát giòng kinh Vĩnh Tế
Con
nước lên gọi đàn cá linh về
Nắng
Long Xuyên thơm thơm làm sao ấy
Hương
phù sa ngan ngát buổi hanh trưa
Ghe
mui lón ngược xuôi theo sóng nước
Đêm
Cần Thơ chở khẳm những câu hò
Đồng
Bạc Liêu mặn mòi chi lắm vậy
Chờ
hạt tiêu Phú Quốc phả hương nồng
Đêm
Sóc Trăng giọng dù kê óng ả
Điệu
Lâm Thôn dịu hoặc mái chùa cong
Gió
chướng Long An hương Chợ Đào bay lả
Cho
giòng sông Vàm Cỏ bốn mùa hương
Mưa
Cao Lãnh vàng đồng hoa điên điển
Chiều
Sa Giang rau ráu bánh phồng tôm
Múi
măng cụt ngọt lừ môi Măng Thít
Mận
Vĩnh Long trắng muốt những hàm răng
Xuân
dượm đến đong đưa xoài Hòa Lộc
Giòng
sông Tiền lấp lóa một vầng trăng
Gió
đi đâu cũng về luồn khóm trúc
Cánh
cò bay về đậu trước sân chùa
Người
trăm năm vời xa lòng vẫn nhớ
Nắng
Trúc Giang về lấp lánh cơn mơ
Tiếng
thì thào từ Bến Tre vọng lại
Những
ngọn dừa lả ngọn gió trùng dương
Và
tiếng hát đang vẫy tay mời gọi
Tiếng
đàn kìm rung rẩy nắng Gò Công
Ngàn
cánh sếu bay qua trời Đồng Tháp
Nỗi
lòng ai đang gợi nhớ Mỹ Tho
Men
Gò Đen làm ấm lòng lữ khách
Trong
vu vơ tiếng ai đó đang hò
Trên
tất cả là biển trời sông nước
Đang
cưu mang ngần ấy những tấm lòng
Người
mở đất từ bốn trăm năm trước
Để
làm thành muôn thuở một non sông
TIN NHẮN
Một tin nhắn
Từ mù xa gởi đến
Chiều đang nghiêng bóng ráng
Trở nên hồng
Mỗi sáng sáng ly cà phê hàm thụ
Khói thơm quanh quanh
Tỏa ngát hương nồng
Một tin nhắn
Từ mù xa gởi đến
Trời vào đông
Gió rét
Lai phai
Đọc tin nhắn
Và cơn mơ ùa tới
Trong bóng đêm chừng như ấm
Bàn tay
Và tin nhắn
Từ mù xa gởi đến
Bất ngờ trưa
Nắng bổng nở thành hoa
Và tin nhắn
Từ mù xa gởi đến
Những xôn xao
Đáp xuống trái tim già
Có thể gọi…
Nhưng không cần thiết lắm
Chỉ bấy nhiêu
Cũng trôi tuột ưu phiền
Nhiều thêm nữa
Biết đâu là bức rức
Cứ yên lòng để mọi thứ
Tùy duyên
NGẪM
NGHĨ SÁU MƯƠI LĂM
Đường
rong chơi tưởng chừng như xa lắc
Thoắt
cái mà đi đứt bốn phần năm
Khúc
còn lại xem chừng như ngắn ngủn
Cũng
được thôi. Ngẫm nghĩ để vui thầm
Những
cay chua, ngọt bùi thôi đủ cả
Tiếc
làm gì cho cái khoản lu bu
Ta
ngồi đây nhìn trời trăng sông nước
Để
cảm nhận là mình có một thời ngu
Khúc
còn lại ta yên bình lặng lẽ
Nghe
tấm thân tứ đại dần hao mòn
Ngọ
ngoạy mãi những ngón tay già yếu
Gởi
lại nhân gian những kỷ niệm khùng
Mai
mốt này khi đường chơi chấm dứt
Dẫu
thế nào cũng một khúc nhân gian
Dữ
hay hiền, khôn lanh hay khờ khạo
Lòng
rổng rang ta buông xuống. Nhẹ nhàng
Một Giấc Mơ Xưa
Ngồi ngó lúa đang làm đòng mà sướng
Rập rờn xanh đang ươm nắng đợi vàng
Hương lay phay hòa theo cơn gió chướng
Trên cao cao làn mây trắng lang thang
Mượt bàn chân những bước đi bối rối
Con cào cào vù múa điệu tung tăng
Rợp rợp hương đồng, loang loang cỏ nội
Trong veo đầu ý thơ chạy lăng xăng
Nắng rám hồng má ai bên bờ ruộng
Hơi thở thơm theo hương tóc êm êm
Gây gấy mùi bùn nâu đang thắm đượm
Trên bàn tay mân mê cọng lúa mềm
***
Chợt tỉnh rụi cơn mơ thời xưa cũ
Trước mắt là loang lỗ cánh đồng khô
Lác đác cỏ úa vàng đang héo rũ
Em đâu rồi mang theo cả cơn mơ
Về Rạch Giá
ở một nơi đẫm muôn đời gió biển
mà hương đồng lại quấn quýt hồn tôi
chợt một đận tôi ngồi nghe biển hát
gió mặn mòi thơm ngát những đồng khơi
từ dạo đó những tháng ngày Rạch Giá
gió đong đưa theo hương biển hương lòng
tôi chấp chới đời mình theo ngọn gió
khi nam nồm lúc chướng bấc mênh mông
cứ như thế tóc tươm đầy bọt sóng
kèm theo bông sậy trắng vướng trên đầu
chân chập choạng bao lần rời Rạch Giá
không hành trang đành không đi đâu
trong sâu hoắm tấm lòng tôi bổng nhói
nhắc cho tôi rằng Rạch Giá là quê
chiều xuống thấp, sợi ráng chiều đã biết
chẳng đi đâu sao lâu quá mới về
MỘT NGÀY Ở U MINH
Cỏ xanh muớt màu thơ đùa với gió
Cành vàng hoa hương toả quyện ong về
Vị mật ngọt đi qua từng nhịp thở
Lắng nghe trời ru mãi khúc đam mê
Cành vàng hoa hương toả quyện ong về
Vị mật ngọt đi qua từng nhịp thở
Lắng nghe trời ru mãi khúc đam mê
Nắng bay suốt từ hừng đông thuở trước
Gọi mây về làm nên những cơn mưa
Lũ rô non ồn ào xao bóng nước
Có một rừng lau trắng mãi đong đưa
Gọi mây về làm nên những cơn mưa
Lũ rô non ồn ào xao bóng nước
Có một rừng lau trắng mãi đong đưa
Chim vẫn cứ chuyền cành không mỏi mệt
Tung cánh bay làm hoa của trời cao
Hết hừng đông, xế trưa rồi nguyệt đến
Mang theo về lấp lánh những vì sao
Tung cánh bay làm hoa của trời cao
Hết hừng đông, xế trưa rồi nguyệt đến
Mang theo về lấp lánh những vì sao
Rừng đi suốt ngàn năm trên nước mặn
Lá vàng tuôn rồi bổng chốc hoá xanh
Tươm mật ngọt lại vàng hoa trùng điệp
Hiểu thế nào với tên gọi U minh
Lá vàng tuôn rồi bổng chốc hoá xanh
Tươm mật ngọt lại vàng hoa trùng điệp
Hiểu thế nào với tên gọi U minh
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét