ÔI. CƠN GIÓ NGÀY XƯA
Viết cho Trương thị Huyền Sương
1976
Từ bây giờ mỗi khi trời có gió,
Gió quàng vai em đừng có ngạc nhiên.
Anh đã gởi tình anh trong gió đấy,
Từ phương anh bay về tới Long Xuyên.
1991
Câu thơ viết từ mười lăm năm trước,
Đã chìm sâu trong tất bật gian truân.
Em xa mút và anh quên tuốt luốt,
Hai hướng đời mình mất biệt nhau luôn.
Em thế nào, anh không hề biết được,
Ví dầu gần cũng xa lắc xa lơ.
Cứ như thế tóc dần tươm mưa nắng,
Chuyện chúng mình không thành nổi cơn mơ.
Ở phương anh tình không còn nhớ gởi,
Gió hiu buồn cũng chẳng hỏi han chi.
Ở Long Xuyên mỗi khi cơn gió đến,
Và bờ vai gió ghé lại làm gì?
Rồi bổng dưng một ngày em hiện đến,
Tro đôi mươi bỏng rát trái tim già.
Anh chới với y chang ngày xưa ấy,
Miệng chữ O hai con mắt chữ A.
Nhưng lưỡi dao thời gian thì bén ngót,
Cắt bên này đứt tiện với bên kia.
Lòng nóng bỏng cố làm như lạnh ngắt,
Phương của ai thì người ấy quay về.
2011
Hai mươi năm của sau lần gặp lại,
Anh lại gặp em trên trang giấy úa vàng.
Bài thơ cũ viết về thơ rất cũ,
Lòng già nua bổng chốc bước lang thang.
Rạch Giá Long Xuyên đâu xa gì lắm,
Hai mươi năm trời đất hóa mênh mông.
Chuyện cũ kỷ tưởng chừng như quên lãng,
Úa vàng chi manh giấy đến nao lòng.
Cơn gió vắng cứ đùa qua đảo lại,
Thổi trống không chẳng vướng víu chi tình.
Anh khô lòng liệu vai em có úa,
Nghĩ tức cười, lời hải thệ sơn minh.
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét