TRONG CÕI LẶNG THINH
Vốn là tay ồn ào hạng nặng. Tôi phải trả một giá khá đắt cho sự ồn
ào ấy. Bổng dưng một ngày tôi trở nên lặng lẽ, nhất là từ khi hoàn tất chương
cuồi cùng của cuốn tự truyện Phía Bên Kia Sông.
Và trong cái lặng lẽ ấy, tôi tìm thấy sự đồng cảm với chung quanh
mình, nhất là với cỏ cây hoa lá và những tĩnh vật của trời đất, của cuộc đời.
Tất cả đều im ắng và sẻ chia không ngưng nghỉ. Mơ hồ nên rất đỗi dịu dàng. Tôi
cảm nhận một cách đắm say và tập làm như vậy trừ ấy đến giờ
.
Và tôi an tĩnh. Chân thành cám ơn cõi lặng thinh.
Bụt và ta
khi
ta biết thương ta.
thì
ta đang mỏi mệt
khi
ta biết thương mình.
thì
mình đã già nua
đầu
nặng trịch.
và
tay chân bủn rủn
Bụt
tủm tỉm cười.
thằng
nhóc đang thua
vậy
mà Bụt cũng không thèm lên tiếng
cứ
mím chi làm ta tức cành hông
rồi
mệt quá và không thèm tức nữa
Bụt
vẫn mím chi. ta chợt nhẹ lòng