TRONG CÕI LẶNG THINH
Vốn là tay ồn ào hạng nặng. Tôi phải trả một giá khá đắt cho sự ồn
ào ấy. Bổng dưng một ngày tôi trở nên lặng lẽ, nhất là từ khi hoàn tất chương
cuồi cùng của cuốn tự truyện Phía Bên Kia Sông.
Và trong cái lặng lẽ ấy, tôi tìm thấy sự đồng cảm với chung quanh
mình, nhất là với cỏ cây hoa lá và những tĩnh vật của trời đất, của cuộc đời.
Tất cả đều im ắng và sẻ chia không ngưng nghỉ. Mơ hồ nên rất đỗi dịu dàng. Tôi
cảm nhận một cách đắm say và tập làm như vậy trừ ấy đến giờ
.
Và tôi an tĩnh. Chân thành cám ơn cõi lặng thinh.
Bụt và ta
khi
ta biết thương ta.
thì
ta đang mỏi mệt
khi
ta biết thương mình.
thì
mình đã già nua
đầu
nặng trịch.
và
tay chân bủn rủn
Bụt
tủm tỉm cười.
thằng
nhóc đang thua
vậy
mà Bụt cũng không thèm lên tiếng
cứ
mím chi làm ta tức cành hông
rồi
mệt quá và không thèm tức nữa
Bụt
vẫn mím chi. ta chợt nhẹ lòng
buổi sáng
sáng hôm nay khi vươn vai thức dậy
chim ríu ran và ánh sáng chan hòa
cơn gió chướng mơn man ngoài khung cửa
mang theo vào một thoáng hương hoa
khi cái đầu trong veo và tĩnh lặng
những thương yêu bàng bạc trộn vào nhau
buồng phổi trống nhẹ nhàng từng hơi thở
máu râm ran chẳng biết chạy nơi nào
ta như thế và em thì cũng thế
hương nhân gian lan tỏa khắp chung quanh
rồi quyện lại, chan hòa nơi diệu hữu
không lu bu vì trời đất có tình
buổi sáng tái sinh và thương yêu lần nữa
yêu mênh mang không chút xíu dỗi hờn
những ô cửa hình trái tim rộng mở
để đi vào trong cõi sống mênh mang
thôi ngẫm nghĩ bằng cái đầu lắm chuyện
để cuộc đời tĩnh lặng và bình yên
như nhiên sinh ra, như nhiên hít thở
cùng đất trời, sống chết cũng như nhiên
chiều cuối năm
nhìn lên tờ lịch sau cùng
phút giây vẫn cứ ung dung trôi dài
tuổi đời thì cũng vậy thôi
gấp thì thêm rối hưỡn thì thêm lo
mùa xuân như tự bao giờ
hồng hoa biếc lá cho lơ mơ lòng
sáng mai là khoảng trời trong
xin cho cuộc sống tươi hồng cùng xuân
17g hai chín chạp kỹ mão
câu thơ cuối cùng
thơ vẫn cứ đi qua miền khắc khoải
chân vẫn đưa vào những lối gì đâu
ta vẫn cứ lang thang và mỏi mệt
mà đất trời không thèm nói một câu
cây vẫn úa xanh, hoa tàn hoa nở
gió vẫn đêm ngày cặm cụi đưa hương
nắng vẫn cứ trong, vầng trăng cứ sáng
nước thì thầm chảy suốt những giòng sông
thỉnh thoảng áng mây mang về râm bóng
và hạt mưa mát rượi những ân tình
ta vẫn cứ ngu ngơ lầm lũi bước
tìm những vần thơ ca ngợi lối vô minh
ta đi tìm ta, tìm hoài không thấy
hơn ngàn bài thơ không biết nói gì
muốn lắm thứ và vuột tay lắm thứ
bèn buồn buồn chẳng biết nói năng chi
ông bụt nhìn ta mỉm cười độ lượng
một tiếng chuông, dìu dặt một câu kinh
và hốt nhiên cái đầu ngu nhẹ hẩng
ta run run ta đã nhận ra mình
chuông chiều hai mươi chín
ráng hồng nhè nhẹ bóng chiều tuôn
hai mắt leo nheo ngắm ngó suông
ngày đã qua rồi tia nắng tắt
đêm thì dượm đến ánh sao buông
lu bu suốt buổi, mèn ơi mệt
lực bực đầy tâm. ới hởi buồn
nâng chén trà xuân, mai hé nụ
chợt lòng nhẹ hẩng, một hồi chuông
16g hai chín chạp kỹ mão
cầu Bụt ngày xuân
kính thưa ông Bụt. xuân rồi
niệm Bụt ba tiếng con ngồi chào xuân
niệm đầu trời đất trong ngần
cỏ cây xanh mượt từng bừng chim ca
ai tươm mà ngát hương hoa
trong thơm gió đượm mùi trà sen bay
đời thay đổi tựa vầng mây
có không, không có mà đầy bon chen
nhiệm sau nhẹ hẩng ưu phiền
đất trời như vậy, để yên như vầy
bày ra lắm thứ làm chi
cứ thanh thản bước chân này rong chơi
còn câu niệm cuối dâng đời
lòng từ rộng mở xuân rồi lại xuân
hai chín, chạp, nhâm thìn
buổi trưa
nắng vẫn cứ long lanh trưa im ắng
bất chợt xanh về có mấy bông hoa
phơn phớt tím nhòa trong từng cánh mỏng
con ong bầu đang hờ hửng bay qua
có chút gió nhẹ nhàng trong cõi nắng
vệt cỏ rờn chừng như cũng rung rinh
hương nếu có, hình như hương của đất
chim trầm tư khép hờ mắt trên cành
trang giấy trắng tinh khôi đang chờ đợi
không nôn nao hối thúc một câu nào
trưa vắng lặng đang thì thào chi đó
người lắng nghe mà chẳng biết vì sao
một chiếc lá sẽ sàng rơi nhẹ xuống
một ý thơ đang len lén chen vào
chờ một chút, chén trà đang tỏa khói
đến khi mà tất cả quyện vào nhau
con chim sẻ và ta
con chim sẻ đứng yên trên bậu cửa
mắt tròn xoe ngắm nghía bốn chung quanh
muốn ngó nữa mà chẳng phương nào nữa
bèn lim dim ngẫm nghĩ lại lòng mình
như chợi hiểu, con sẻ tung đôi cánh
hốt nhiên trời mở rộng đến bao la
đôi cánh nhỏ vút vào nơi mất biệt
giữa chan hòa nắng ấm. chỉ còn ta
cơn gió
em như cơn gió thoảng qua
cũng làm thơm ngát chén trà lão phu
em dù như ngọn đèn lu
cũng xua đi những tù mù của khuya
vầng mây lặng lẽ đi về
làm mưa ghi dấu hẹn thề hồi xưa
tóc em dịu nắng ban trưa
phập phồng khuôn ngực gió đưa dịu dàng
ngẩn ngơ rơi chiếc lá vàng
cành khô nhú lộc ngở ngàng chào xanh
lão phu lặng lẽ nhình quanh
hốt nhiên lại thấy là mình trẻ măng
đọc thơ Quách Tấn
cũ kỹ như chùa quê tĩnh lặng
nên câu thơ cũng nhuốm rêu phong
đôi làn khói mỏng mà thơm lạ
một thoáng hương thôi cũng nhẹ lòng
bông hoa nhỏ
bông hoa nở giữa đồi sương
hé con mắt ngó bốn phương rộng thình
một vùng lục biếc mông mênh
chút hương không đủ lênh đênh đất
thôi thì tỏa hết thì thôi
khi tà dương rụng bèn rơi nhẹ hều
bốn câu thơ cho cái chết
chết ư? sợ nó làm gì
càng không ngồi đợi, cứ đi tà tà
trong an lạc, bước khoan hoà
sống hay là chết đều là bài thơ
biển xuân
gió chang chang muối loang trong nắng
làm má môi em cũng rượm hồng
hai mắt trố ra và ngắm ngó
chút nôn nao đến xốn xang lòng
chợt đôi mắt biển trong veo ấy
chợt quét bâng quơ ánh thẹn thùng
biển vội im lìm bao bọt sóng
chừng như lặng mất, nép vào trong
cứ vậy mặn mòi ươm cánh gió
ướp lòng ai đó một tình yêu
thì thầm ngọn sóng theo năm tháng
cho biển long lanh sáng lẫn chiều
dưng không
dưng không tóc trắng trên đầu
à thì ra đó là màu tháng năm
sáng chiều cứ chạy lăng xăng
và vầng mây cứ loăng quăng bốn bề
nắng mưa lại mãi tỉ tê
và ai ai đó bốn bề linh tinh
câu thơ một điệu không thành
bài thơ muôn điệu cũng đành phôi pha
góp chung nhau lại bông hoa
để cho cánh gió la đà sắc hương.
bàn tay
lòng bàn tay lưng bàn tay
lật qua lật lại cũng tay một bàn
lưng bàn tay, nắng sương chan
lòng bàn tay nắm hèn sang đủ đầy
cuộc đời thì cũng thế này
tách làm hai mảnh còn gì bàn tay
đường về Rạch Giá xưa
tìm về lại Rạch Giá xưa
hừng đông, hương biển đong đưa mây ngàn
con đường cũ, bước lang thang
áng mây giữa nắng, ngỡ ngàng gió bay
cành cây khoái chí lung lay
xưa người, cũ phố dấu hài lung linh
có ai giữa phố mình êng
mình êng lội bộ giữ rền rĩ xe
trời thương cho một vài mưa
để mình êng mát phố xưa lại về
cuộc đời
cuộc đời ư? chẳng là chi
cứ tà tà sống mắc gì bon chen
không vọng động chẳng ưu phiền
ngoài sân hoa nở, dưới hiên chung trà
không nhăn nhó chỉ cười khà
không hờn giận ấy gọi là từ bi
sông Cái Lớn vào xuân
ngàn năm lặng lẽ trôi xuôi
mỗi xuân mỗi đận khung trời trong veo
nước xuân bắt chước trong theo
lá dừa nước cất tiếng reo xuân về
ai đi có nhớ câu thề
mặc cho bến đợi mà mê phiêu bồng
ngày xuân lòng bổng trống không
theo giòng nước cũ long tong quay về
mèn ơi cái thứ mình mê
là rêu bến đợi bên bờ sông xưa
boléro đường khuya
viết khi nhớ thầy Phạm Công Nhiều
Trong một đêm khó ngủ, tôi lang thang qua phố, không hiểu sao tôi lại đi qua góc đường Hàm Nghi – Huỳnh Tịnh Của và nghe văng vẳng bài hát Đường Khuya. Một kỷ niệm chợt ùa về, bài hát tôi được thầy Phạm Công Nhiều dạy từ năm đệ lục. Thầy đã mất, nhưng ngôi nhà xưa còn đó. Đêm đã khuya cửa đóng im lìm, không biết trong ngôi nhà ấy còn lại những ai xưa cũ, hay là đổi chủ rồi cũng nên. Nhưng với tôi là cả một khung trời tuổi nhỏ đã hiện về trong bóng đêm vàng vọt. Tôi viết những giòng dưới đây để kỷ niệm một đêm không ngủ thật tuyệt vời trong cuộc đời mình.
giai điệu hôm nào còn luyến láy
cho lòng ai trải bước đường khuya
khói hương lãng đãng ngôi trường cũ
tiếng hát bâng khuâng vệt cỏ mờ
xao xác lá vàng, nao phố vắng
lay phay hơi chướng, phả sương mơ
lòng ai chùng lại chừng như để…
tìm lại chút gì góc phố xưa
về xưa
tìm trong cổ lục thấy gì
dấu xưa, lối cũ xanh rì rong rêu
vầng trăng cổ độ liêu xiêu
đổ mơ mộng để tình yêu thêm đầy
tà tà muôn nẻo sương bay
là đà muôn chiếc lá rơi rơi vàng
giòng sông chuyển dịch mênh mang
cánh buồm dắt díu con thuyền rong chơi
hắt hiu tiếng sáo bên trời
bao nhiêu năm vẫn vọng lời thiên thu
ngàn mây trắng lượn trên đầu
hạt mưa gọi đất nên câu tâm tình
ta từ trong cõi vô minh
về xưa tìm lại chút tình yêu chơi.
trái tim ấy
ánh mắt ấy làm khung trời trong lại
và nôn nao lay động đến ngàn mây
sáng và chiều nắng chừng như lóng lánh
đêm và ngày chất ngất những mê say
rồi nụ cười luôn làm nên đắm đuối
những trang thơ đi suốt cõi xô bồ
mùi phương cảo pha trong từng hơi thở
làm hương xưa ăm ắp những cơn mơ
những sợi tóc thơm thơm mùi của nắng
gió mang về lấp lánh một nam phương
trải ước vọng của một thời xưa cũ
mang cuốc cày mở rộng một giang sơn
trong trái tim đã làm nên ánh mắt
dành cho trang giấy trắng một nụ cười
dành cho đêm một mùi hương của tóc
và dành thơm cho hơi thở cuộc đời
trái tim ấy bình yên và trong suốt
dành riêng cho chiêm ngưỡng một yên bình
lời bày tỏ gởi dần lên giấy trắng
chi chít tình chi chít nỗi lòng anh
tuổi sáu mươi đi trên giòng sông cũ
tặng sông Cái Lớn
giòng sông ấy tôi quen từ cái thuở
lòng trong veo như nước cũng trong veo
đèn xuồng câu như ngàn sao lấp lánh
ánh trăng tuôn vào sóng dãy lụa đào
giòng sông ấy tôi quen từ cái thuở
hai bến bờ là hai chốn yêu thương
nắng giát bạc trên muôn trùng sóng vỗ
gió và mây chu chuyển điệu vô thường
sông vẫn cứ mênh mang và tôi vẫn
thả hết lòng vào trong cõi ngây thơ
tôi đi suốt hai bến bờ xanh ngắt
nuôi lớn dần tôi trong những mộng mơ
giờ nghĩ lại tôi giận mình khôn lớn
bao nhiêu năm ngắm nghía một giòng sông
thấy sông đau, sông buồn, sông bật khóc
làm cho ai biết bao lượt nhói lòng
sông thì vẫn ngàn năm không thay đổi
cứ miệt mài chuyên chở những yêu thương
chỉ có một mình tôi luôn thay đổi
gió cùng mây… và tôi nữa. thất thường
sông khuya
ngọn đèn chấp chới sông khuya,
cùng trăng sao ấy đi về có nhau.
mạn xuồng tiếng sóng lao xao,
tiếng đàn kìm dẫn ngọt ngào câu ca.
giòng sông vẫn cứ bao la,
xuồng con hai chiếc bơi ra bơi vào.
mặn mòi giòng nước xuơi mau,
đậm đà con cá, ngọt ngào con tôm.
đêm hè mát ngọn nam, nồm
đợi xuân, gió chướng thổi buồn bay xa.
lại đàn, lại cất tiếng ca,
không hoài lang nữa mà qua xuân tình.
vào ra đủng đỉnh lục bình,
lơi tay câu lưới chúng mình đàn ca.
giòng sông và người nghe sông
có những đận ngồi nghe cành lá hát
và hương thơm thì cánh gió mang đi
em có nghe nỗi bơ bơ chìm khuất
chút dịu dàng quấn quýt ở quanh đây
cứ như thế mà giòng sông hát mãi
cho sóng mang ánh nắng đến vô cùng
cho sóng mang vầng trăng đi khắp chốn
cho mưa về trắng xóa cả mênh mông
cứ như thế mà nghe con sóng vỗ
không ầm ào mà thủ thỉ lời ru
be xuồng cũng chừng như là đang ngủ
bến bờ xanh dìu dặt những tình yêu
cứ như thế mà nghe giòng sông chảy
lượn lờ quanh ôm ấp những chân cầu
chợt yên ắng như là đang ngẫm nghĩ
về tấm lòng qua bao lượt nông sâu
cứ như thế mà nghe cành lá hát
như là nghe em ngọt giọng ru hời
và như vậy ngàn năm giòng sông chảy…
hoa phiêu bồng tím ngát cuộc rong chơi
cứ mong ước tấm lòng mình như vậy
như giòng sông đầy ắp những bao dung
thôi cố gắng chút nào hay chút nấy
hẹp té lòng thì sống cũng như không
về cõi lặng thinh
ta đi về phía không em
ta đi về phía nắng chìm trong mây
gió thì thào với hàng cây
lòng thì thào với khung trời lặng thinh
bước chân thì nhẹ tênh tênh
cỏ xanh thì vẫn mãi xanh, xanh rờn
thôi thương yêu chẳng giận hờn
bông hoa dại nở ven đường. lặng thinh
được ra rìa
ra rìa cũng sướng lắm đây
không phải bon chen với tháng ngày
lửng thửng làm ăn vừa đủ lủm
rảnh thì gió thoảng với mây bay
buồn đôi khi cũng khoái
một khúc nhân gian không hạn kỳ
thôi thì kệ nó bận lòng chi
tình yêu hồng biếc màu hoa cỏ
cứ để bàn chân thủng thẳng đi
cứ gởi vào nhau những nụ cười
để mà nhận lại những niềm vui
cằn nhằn chi để cho lòng nặng
mặt mũi nhăn nhăn méo mó đời
hãy ngắm ngó trời thưởng thức trăng
giòng sông con sóng vỗ lăn tăn
cánh chim chấp chới mây lơ đãng
một thoáng sương bay dưới nắng hồng
vời trông mặt đất ngó bông hoa
nhẹ hều cơn gió lượn lờ qua
chẳng biết thơm chi nhiều quá đỗi
hít hoài lỗ mũi nhẹ nhàng ra
cứ vậy mà đi suốt một đường
giòng thơ theo đó để trào tuôn
đôi khi khựng lại, thôi thì nghỉ
để nếm khơi khơi chút xíu buồn
cái tôi yêu và không yêu
yêu đất nước thế nào? tôi không biết
chỉ biết quặn lòng khi thấy đất dơ
chỉ bực mình khi thấy sông đầy rác
khi phố phường buồn, tôi thấy bơ vơ
có mấy giọt mồ hôi tuôn trên trán
mang hương đi khắp phố đến đồng xa
có mấy giọt hòa tan theo con nước
cái mặn mòi làm đỏ thịt hồng da
tôi chỉ biết khoái cái gì thô ráp
của làng quê có con sẻ, con gà…
đang quẩn quanh cây rơm ngày giáp tết
vang câu hò trong những tối bâng quơ
chỉ có vậy, tôi đọc từng trang sử
để lòng buông theo những lúc thăng trầm
nhìn đồng cỏ chợt thơm lừng hương lúa
phanh ngực ra cho ngọn gió mát lòng
chỉ có vậy, yêu người chung tiếng nói
hiểu thấu được nhau qua những tiếng cười
cũng có khi cùng chung nhau tiếng khóc
và chia nhau bao nhiêu nỗi ngậm ngùi
nhưng có điều mà tôi không yêu nổi
là chẳng có gì mà cũng giận hờn nhau
những cái chết xem chừng như lãng nhách
một thằng cười hô hố, một thằng đau
cũng có điều làm cho tôi nổi dịch
mắc chứng gì mà theo bọn ngoại lai
chúng đe nẹt mà miệng cười ỏn ẻn
cứ xun xoe cái hữu nghị con cầy
yêu, không yêu giản đơn như thế ấy
yêu biết bao điều dạy dỗ của cha ông
và tôi không yêu những thói đời bố láo
làm hao mòn bao nhiêu mảnh non sông
quán tâm nguyễn hiền nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét