TRONG CÕI NHÀ QUÊ
Nếu như
cuộc sống gắn đôi chân bạn vào một nơi không phải là quê. Thì tôi tin chắc rằng
bạn cũng viết những giòng như tôi viết dưới đấy. Dù quê của bạn hay của tôi đều
không thể có những tiện nghi như nơi chúng ta đang sống. Nhưng ở đó có một thứ
mà chúng ta không thể nào mua được bằng tiền hay bằng rất nhiều tiền.
Quán Tâm
Nguyễn Hiền Nhu
Một Thời Để Thơ Và Một Thời Để Thở
Những cánh rừng có từ thời mở nước
Đầy oai linh hùng vĩ một màu xanh
Những ngọn núi ngất trời đang ngạo nghễ
Suối thác reo trắng xóa những trong lành
Những giòng sông, kênh đào con lạch nhỏ
Vẫn miên man chuyên chở những tình yêu
Ẩn nấp dưới ngàn xanh bờ bến đợi
Sóng rì rào muôn câu hát trong veo
Những con đường loanh quanh trong xóm nhỏ
Có hàng tre bụi trúc, tiếng ru hời
Và những mái tranh chiều pha khói bếp
Tiếng con gà cục tác gọi tình yêu
Những cánh đồng đón từng cơn gió
đến
Chào mưa xanh hay đón nắng tươi hồng
Nồm gọi lục, chướng gọi vàng bát ngát
Thơm chuyển mình qua ngàn đận thu đông
Những vạt cỏ trong mảnh vườn cũ kỷ
Ao trong veo chờ đợi ánh trăng về
Gàu nước mát ngực trần đun lẫy bẫy
Cây cỏ im lìm trong giấc ngủ say mê
Những khu phố im lìm và tĩnh lặng
Thỉnh thoảng vui với đôi chút ồn ào
Dưới tán lá hay hàng hiên, ngõ vắng
Cứ yên bình cho những kẻ say nhau
Trời vẫn cứ xanh ngần nơi bất tận
Trăng và sao và cả những ngàn mây
Đôi khi buông một chút sương mơ mộng
Cho ai nhìn ai ngắm để ai say
Người đã từng qua một thời như thế
Một thời để thơ để đầy ắp mộng mơ
Một thời rất là yên bình để thở
Rất bình yên trong cả những mong chờ
Cứ như thế mấy ngàn năm vẫn thế
Dù đôi chi cũng có chút bão bùng
Người tựa lưng vào thiên nhiên thoải mái
Với muôn loài làm nên cuộc sống chung
Nhưng bây giờ thời yên bình đã hết
Đã hết rồi. Trăn trở một cơn mơ
Đời khô khốc, khắp nơi rác và rác
Cho nỗi buồn làm héo úa trang thơ
Ai Dè
Thả mãi bước chân vô định
Rồi ta cũng trở về nhà
Những câu thơ chừng nghẹn ứ
Theo trang sách cũ vở òa
Cuộc đời nhiều khi cũng ngộ
Loăng quăng tìm cái gì đâu
Không thấy bến bờ hạnh phúc
Dè đâu nó ở trong đầu
Năm 1986, tui ngồi bóc lịch ở trại giam Kênh 7, bổng dưng được phân công làm Tù Trưởng. Làm cái chức vụ này thì không sướng chút nào, cực như con giòi, nhưng được cái là có thể một mình đi lang thang đây đó trong cái phạm vi hơn mấy ngàn hecta rừng, ruộng, rẫy của trại. Thời điểm đó, khung cảnh ở đây còn hoang sơ tĩnh lặng và tôi tha hồ hít thở cái không khí trong lành. Tuyệt vời. bổng dưng Nàng thơ lại đến thăm tôi, sau gần 10 năm đi đâu mất biệt, trong một buổi sáng tôi lang thang ngoài cánh đồng đang vào mùa gió chướng, cơn gió giao mùa mang theo hương của một cuộc chuyển giao thời tiết, thơm và đầy hương sắc. Nó đánh bạt khỏi tầm mắt tôi cái màu áo tù xám xịt đang lác đác trên đồng và tôi mang trên người. Bài thơ viết vội trên bìa cuốn tập phân công lao động.
Sáng Nay
Sáng nay cơn gió lạnh về.
Dưng không trời đất bốn bề ngát hương.
Lòng xôn xao đến lạ thường,
Thấy xanh thêm lá, thấy vương thêm tình.
Bay bay mấy áng mây lành,
Lay lay trong gió mấy cành hoa xuân.
Trời buông sợi nắng trong ngần
Đáp trên đôi má em hồng. Hồng thêm.
Con sông vốn đã êm đềm.
Nhịp cầu ngang bổng nối thêm bến bờ.
Cái gì đó… rất là thơ,
Rất êm, rất mát như bờ sương tan.
Hiểu ra là anh yêu em,
Hai mươi năm đã… đã thêm bấy tình.
Nên chi hai đứa chúng mình,
Cánh đồng buổi sáng mông mênh cùng trời.
Như xưa e ấp em cười,
Như xưa anh lại thấy đời đầy xuân.
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
1987
Núi
Men trời đổ xuống nhân gian
Cho ai say khướt say tràn thế kia
Rừng xanh cỏ dại lặt lìa
Giòng sông con suối bốn bề lượn quanh
Sóng gào biển rộng đành hanh
Để ông núi đá ngồi nhìn suy tư
Mưa cũng gật nắng cũng ừ
Ánh trăng tuôn xuống lừ đừ ngó chơi
Nắng Hè
Đất trăn trở đợi cơn mưa
Nắng bức bối đợi gió đưa mây về
Đợi nước, quặng giòng sông quê
Nỗi cô quạnh đợi đò về bến xưa
Vườn hiu hắt đợi chân qua
Khô xào xạc lá, buồn trơ vơ cành
Đợi trăng ngắt quảng điệu tình
Ơi mây, ơi gió chẳg thành cơn mưa
Lòng khô, khô giữa hanh trưa
Giấc nham nháp đợi đêm khuya khoắc về
Cứ oi oi mãi ngày hè
Bổng dưng anh hiểu khi chờ đợi em *
-------------------
* lấy ý câu thơ cuối bài thơ Đợi của Nguyễn Trọng Tạo
Bài Thơ Tặng Em
Bằng một vầng trăng hiếm gặp
Anh viết bài thơ tặng em
Để quên ngó nhìn lộn xộn
Bằng cơn gió chiều thơm ngát
Anh viết bài thơ tặng đời
Chuốc chén nồng hương say đắm
Bằng một bông hoa tươi thắm
Anh gắn bài thơ trên cành
Để lá thêm màu xanh biếc
Bằng ánh nắng hồng anh viết
Bài thơ lên vách cuộc đời
Em đọc khi vào trú nắng
Bài thơ của nỗi lòng mình
Đem ươm hạt mới cho thành mầm non
Dần quên bao lối bon chen
Bằng trăng bằng gió vì em cũng đành
Bài thơ chở nặng ân tình
Và cây trái với lá cành gọi xuân
Cơn mưa, sợi nắng bâng khuâng
Vì em thơ cũng lâng lâng theo cùng
Buổi Sáng Trong Vườn Quê
Sương đêm còn vương trên cánh
Lá non bóng mượt và xanh
Nắng mai dường không vội lắm
Làm bông hoa dại long lanh
Con chim nghiêng đầu và hót
Nước ao chừng cũng trong ngần
Thì thầm cám ơn trời đất
Lòng quê mùa chợt đầy xuân
Lý Trồng Trầu
Trồng trầu thì phải khai mương
Làm trai hai vợ phải thương cho đồng*
Gẫm câu đồng vợ đồng chồng
Oái oăm chi thế một ông hai bà
Ở bên này nhớ bên kia
Ở bên kia lại nhớ về bên nây
Tưởng xôm tụ, hóa bầy hầy
Há mồm ra chạy bên nầy, bên kia.
Lý Chim Quyên
Chim quyên ăn trái nhản lồng
Lia thia quen chậu vợ chồng quen hơi*
Khi em thoang thoảng mồ hôi
Thêm mùi lá bưởi cộng mùi hoa chanh
Đã làm cho đắm say anh
Cái hương quê trớt thị thành chào thua
Ai xui hay tại lơ ngơ
Choáng hơi hườm lạ giở trò tham sang
Không quen nên phải bẽ bàng
Cũng may hương cũ chưa sang mũi người
Hoảng hồn từ đó đành thôi
Để trăm năm đắm đuối mùi hương em
Lý Trồng Hường
Trồng hường bẻ lá che hường
Gió đưa gió đẩy cho hường tốt tươi*
Tốt tươi hường đã tốt tươi
Chớ nào tươi tốt cho người trồng đâu
Những khi mưa nắng dãi dầu
Nắng mưa người hứng, dãi dầu người cam
Hường khoe hương sắc mùa xuân
Người trồng phô dáng phong trần chờ xuân
Lý Giao Duyên
Ruộng ai thì nấy đắp bờ
Chẳng duyên chồng vợ đừng
chờ uống công*
Nhưng sao cứ giữ trong lòng
Đi tìm thấy bóng ma không thấy hình
Còn mong chi thấy được tình
Cái duyên không có nên thành khói sương
Vậy mà vẫn cứ còn thương
Thương thì thương đại
chớ vô phương vợ chồng.
Lý Tóc Mai
“Tóc mai sợi ngắn sợi dài
Lấy nhau hổng đặng thương hoài ngàn năm”
Thời gian trôi. Cứ âm thầm
Dày thêm thương nhơ, tháng năm lửng lờ
Chân qua trăm nẻo xô bồ
Tóc trăng trắng suốt, lòng khô khô dần
Mịt mùng bóng dáng cố nhân
Nụ cười ánh mắt đã không còn gì
Lưỡi tê buốt vị đắng cay
Nụ hôn ngày cũ lạc loài về đâu
Bao nhiêu năm ấy chìm sâu
Cái thời lưu luyến mịt mù gió mây
Khi không người trở về đây
Dấu thời gian đã phủ đầy người xưa
Và gieo chi cái ngẩn ngơ
Tóc mai vài sợi như chờ… Chờ ai
Xin đừng xát nữa muối ơi
Quặn lòng nhau với trắng trời gió mây
Ngắn dài mấy sợi tóc mai
Lấy nhau chẳng được lạc loài hương xưa
Lý Gió Đưa
Gió đưa gió đẩy, về rẫy ăn còng,
Về sông ăn cá, về đồng ăn cua.
Cứ bon chen quên tuốt luốt quê mùa,
Cái dung dị ấy bây giờ hóa ngon.
Biết bao năm cứ mê mãi phố phường,
Mà quên vệt cỏ bên đường làng xưa
Quên giòng sông chuyên chở những câu hò,
Quên cô hàng xóm, quên đò sang sông.
Nhún trề chê cá chốt, cá lòng tong,
Chê canh rau ngót nát lòng riêu cua.
Quên làng quê có mưa nắng hai mùa,
Nửa đêm thức giấc hỏi bây giờ ở đâu?
Bổng thương làm sao, bổng nhớ làm sao?
Nụ cười cô hàng xóm ngọt ngào trong mơ.
Chuồn Chuồn
Bay vòng vèo suốt để làm chi !
Ấy vậy chuồn chuồn vẫn cứ bay
Bay thấp mưa bay lất phất
Cất cao nắng tỏa thêm đầy
Bay vừa có bóng mây râm mát
Hò hẹn tình yêu thêm đắm say
Nhiều lúc tìm nhau mà trới quớt
Vì không chịu ngó cánh chuồn bay*
***********
Lấy ý câu ca dao:
Chuồn chuồn bay thấp thì mưa
Bay cao thì nắng bay vừ thì râm
Sáng nay, bước ra đường, trời trong suốt và ánh nắng cũng trong, ly cà phê đầu ngày hòa huyện cùng cơn gió chướng đầu mùa. Mặc cho những ồn ào lưu cửu của quán cà phê, tôi lặng lẽ với những thú vị của riêng mình. Bao nhiêu bức bối của những ngày qua tan biến cả.
Tôi trở về nhà một trang Microsoft Word mở ra trắng tinh và Thơ đến. Ôi lâu quá rồi thơ mới về cùng với chung trà bốc khói mà lại mang hơi hướm của…. em
Mình Ơi. Gió Chướng
Cơn gió chướng khẽ khàng qua khung cửa
Mang hơi đông và tín hiệu vào xuân
Và anh nhớ cái giống gì chẳng biết
Mà trong lòng thì cứ bâng khuâng
Em gần xịt mà chừng như xa mút
Chút hương bay nhưng chưa đủ nồng nàn
Cười mấy nụ mà chỉ là thấp thoáng
Cho nhớ thương về như gió lan man
Đất phương nam có hai mùa mưa nắng
Không rõ ràng thu, chẳng rõ ràng xuân
Nhưng mà anh từ thuở nào không biết
Nôn nao lòng khi gió chướng vào đông
Trong mắt anh, lá hình như thêm biếc
Mà môi em như thêm chút phấn hồng
Và hơi thở thơm mùi gì không rõ
Nên anh chìm vào đôi mắt em trong
Cơn gió chướng khẽ khàng qua khung cửa
Mang hơi đông và tín hiệu vào xuân
Trăng tháng mười dẫn mơ màng tháng cạp
Dắt thơ về trong suốt một vầng trăng
Và anh cứ lang thang trong gió chướng
Những gìa nua theo đó cũng phai dần
Ngưỡng bảy mươi nghe chừng như hóa trẻ
Và hương em… cũng vậy. Thêm gần.
9g 26.10
Cầu Khỉ
Cây cầu khỉ đã đi vào ký ức
Cũng phải thôi, đời sẽ bớt gập ghềnh
Nhưng anh vẫn nhớ, ngày xưa hò hẹn
Hai đứa mình qua bao nhịp chông chênh
Sao anh lại thấy hơi tiêng tiếc
Bởi ngày xưa, ngày dăm lược qua cầu
Thì có mấy bận tìm qua bên đó
Nhờ cực khổ mà mình thương nhau
Cũng dăm bận gãy cầu tòm xuống nước
Ướt loi ngoi làm cho xót xa em
Anh lại phải đốn tre sửa cầu khỉ
Để đi về khỏi phải rớt xuống sông
Rồi chúng mình cõng con qua cầu ấy
Để đi thăm ông ngoại hay đến trường
Thương con quá anh chán cây cầu khỉ
Lúc đó dễ thương, lúc này khó thương
Anh ao ước có một cây cầu ván
Để cho con ngày mấy lượt đi về
Nhưng mơ ước lớn dần theo con trẻ
Bao lượt sửa cầu vẫn khỉ như xưa
Và bây giờ những cây cầu khỉ ấy
Đã được thay bằng ván hay bê tông
Người thay cầu lại chính là bọn trẻ
Anh dìu em qua thoài mái tấm lưng còng
Con Gà Và Buổi Trưa
Tiếng gà gáy giữ buổi trưa
Xua đi vắng lặng làm ngơ ngẩn lòng
Nhìn lên trên khoảng trời không
Một làn mây mỏng long rong. Mắc cười
Con gà khi gáy xong rồi
Ngó quanh ngó quẩn, tới lui một mình
Cưởng
Ớt cay thua giọt rượu đời
Vậy mà con cưởng say thôi quá chừng
Bay quanh bay quẩn không ngừng
Trong say sưa hót tưng bừng. Ngộ ghê
Cao cao trời vút bốn bề
Cưởng mang hột ớt thả về tứ tung
Hai Con Dế
Tui với em là hai con dế
Rất hiền hòa và rất dễ ưa
Cất tiếng gáy gọi nhau say đắm
Bờ cỏ non mát mẻ cơn mưa
Tui với em là hai con dế
Chưa bao giờ biết đến hung hăng
Cũng chẳng biết đá nhau chí tử
Bờ cỏ non tủng tẳng tung tăng
Tui với em là hai con dế
Suốt đêm cao tiếng gáy gọi tình
Tui tặng em chồi non cỏ mượt
Em tặng tui đôi mắt long lanh
Tui với em là hai con dế
Cứ rong chơi và cứ bâng khuâng
Cất tiếng gáy yêu nhau chí chết
Tội tình gì vào chốn gian truân
Tui với em là hai con dế
Đắm say nhau quên phận bọt bẻo
Tui run râu và em run cánh
Không đá càng mà đá lông nheo
Đông Chí
Vừa mới chồi thu lại nụ xuân.
Loi thoi cánh én dợm tưng bừng.
Nắng trong chi thế cho vui ác,
Vải mới ướm vào đã sướng run.
Thúng nếp cầu ao sao trắng muốt,
Nước trà trong chén tỏa thơm bưng.
Mái tóc thật dài trong cửa sổ,
Đang dần óng ả để vào xuân.
Gió Nam Nồm
Nồm nam có vị mặn mòi
Ướp hương cho nắng, nhuộm trời cho xanh
Nổi cơn quạu quọ đành hanh
Để mang mưa đến làm thành ruộng nương
Trong cơn quạu, chứa cơn thương
Biển trời Rạch Giá mãi vương vướng lòng
Mưa thì hạt nào cũng trong
Nhờ cơn gió chướng cho đồng vàng ươm
Gió nào thì cũng gió thơm
Trăm năm hương Rạch Giá tươm trong lòng
Hai Con Cá
Long rong ngắm nghía vệt rong trôi
Thoải mái vi lỳ cứ lội chơi
Một tấm lưới giăng nhìn hổng thấy
Hai con cá lội vướng vô rồi
Bơi qua thêm kẹt bèn bơi lại
Lách tới mệt phờ lại lách lui
Ới hởi rong chi mà quái thế
Sóng cười ruồi bảo”lưới tình trôi”
Hoa Ở Ven Đường
Có nhiều loài hoa sắc hương ít xịt
Mỗi muà sang lặng lẽ nở tùm lum
Ta đứng lặng ngắm nhìn và ngẫm nghĩ
Sắc lại bừng và dìu dịu mùi hương
Có con ong vẫn bay qua bay lại
Gió lơ phơ và từng cánh đong đưa
Vẫn sợi nắng nồng nàn đang phả xuống
Thỉnh thoảng là dìu dặt mấy cơn mưa
Từ muôn thuở hoa vẫn như thế đó
Lặng lẽ sắc hương và ai lặng lẽ nhìn
Như những con ong ngày ngày cặm cụi
Gom mật về trời ngọt mãi màu xanh
Hương Em
Sáng 30 một mình lang thang vào chợ, muốn mua mà không biết mua gì? Mà giá như chọn được gì thì chả biết lấy gì mà trả. Thế là lang thang, lang thang trong những tiếng hắt hơi liên tục. Ôi mình bị cảm ư? Không phải vậy?
Có một bàn tay đặt lên vai, tôi quay lại, tròn mắt nhìn, một người đàn ba sang trọng và sực mùi nước hoa, hóa mỹ phẩm đang nhìn tôi cười bằng hai con mắt:
- Anh hai Nhu phải không?
- Vâng, tôi đây. Xin lỗi, chị là ai vậy?
- Sáu Perlon nè.
Một quá khứ 50 năm quay lại một cái ào như cơn lốc, đánh bạt cái mùi chết tiệt vừa làm tôi hắt hơi.
Sáu Perlon, cái nicknam chỉ có hai chúng tôi biết. Lúc tôi từ Rạch Giá về quê, mua cho cô một bàn chãi răng và ống kem Perlon theo lời cô ấy dặn vì cô ấy bị đau răng.
- Anh đi chợ Tết à?
- Không. Đi xem chợ tết.
- Vậy thì café đi.
Thế là chui vào quán, cô sáu kể cho tôi nghe một quá khứ 50 năm của mình với những đổi thay và thăng trầm trong cuộc sống của cô, cũng như nỗi nhung nhớ làng quê và cái ống kem Perlon mà tôi mua tặng khi cả hai vào tuổi đôi mươi. Trong khi tôi vừa lắng nghe vừa phập phồng hai cánh mũi để tìm lại những hình ảnh, những hơi hướm của những hôm hai đứa kề vai nhau dưới rặng dừa ngoài bìa vườn nhà cô ấy, giữa cái không không khí đặc quánh của quán café máy lạnh và cái hương nồng nồng xa lạ tỏa ra từ người cô ấy (và có lẽ cũng để trấn áp những cái hắt hơi). Cuối cùng, Tất cả đều xa lạ hoàn toàn, ngoại trừ cái hàm răng hạt bắp, trắng muốt, lấp lánh dưới ánh đèn, vẫn đẹp mà không biết đó là hiệu ứng của kem Perlon hay là răng sứ.
Bổng dưng cô sáu bảo:
- Sáu vẫn nhớ và theo dõi từng bước chân anh hai và hiểu chuyện chúng ta chẳng qua là số phận. Sáu vẫn biết anh hai vẫn còn viết lách. Chúng ta đều U.70 hết rồi, còn gặp nhau cũng chẳng mấy lần, anh hai viết cho Sáu mấy giòng được không? Kỷ niệm về anh chỉ có ống kem, nhưng đã hết từ lâu rùi.
Và tôi viết:
Hương từ trong nách tỏa ra
Thoáng đầu hơi ỏai, dần dà đâm phê
Mới xa, lại cuốn lối về
Không lời mà đã hẹn thề trăm năm
Chim quyên ăn trái nhãn lòng
Lia thia quen chậu, chưa vợ chồng mà quen hơi
Đời xui chia cách đôi nơi
Đường solo vẫn đắm mùi hương em
Năm mươi năm vẫn kiếm tìm
Hốt nhiên gặp lại hương em đâu rồi
Ôi thôi. Muốn chết ngắc tui
Đỏ bung hai mũi, ngộp mùi… gì đâu…
Cô nhận manh giấy đọc xong:
- Anh hai này. Ngày xưa mất hút rồi. Buồn quá. Giá như…
Café An Thuyên 1
19g 29/12 Đinh Dậu
Sống trong cái khoảng không chật hẹp đầy rác rến, bụi bặm và tiếng ồn của thành phố, nên thỉnh thoảng tôi lại vèo xe về quê và quảng đướng 30km đang trên đà đô thị hóa, những khoảng trời trong xanh trên cánh đồng ngát thơm hương mạ xanh, lúa vàng dần dần biến mất, thay vào đó là những ngôi nhà kệch cỡm, quán ăn, quán café võng, café vườn nhếch nhác, nhà nghỉ, nhà trọ, hảng xưởng, trạm xăng, con đường QL 63 nham nhỡ ổ gà, ổ voi mịt mù tung bụi. Bổng dưng cái khoảng trống mang cái hình dáng thoáng đảng xanh mướt từ trời tới ruộng lù lù xuất hiện. Tôi dừng xe hít cho căng đầy cái buồng phổi mình một làn không khí cũ mà tưởng chừng như mới, tinh khôi, trong lành đầy sảng khoái.
Nhưng liệu rồi một chút xíu còn lại này bao giờ lại biến mất đây, khi những tấm bảng rao bán đất được cắm rải rác đó đây. Nhưng thôi, còn được bao nhiêu thì hưởng thụ bấy nhiêu
Khoảng Trống Trên Đường Về Quê
Mỗi đận vèo xe về Cái Mới
Đến gần Bến Nhứt phải dừng thôi
Lắng nghe buồng phổi râm ran hát
Để nhịp con tim khúc khích cười
Trời rộng thênh, cơn gió thổi
Ruộng xanh rờn, áng mây trôi
Nghĩ mai kia phố phường vươn tới
Mà nhói lòng khi hẹp té trời
Kính Tặng Anh Chị Đỗ Minh Quân và bạn bè tôi nơi xứ lạ
Tấm lòng xa xứ nơi băng giá
Anh gởi về quê đến mọi người
Chén rượu quê nhà như ấm lại
Còn anh nơi ấy có gì vui
Vài câu thơ gởi vào trang blog
Biết nói làm sao hết tấm lòng
Đất nước còn chia hai nỗi nhớ
Bao giờ chén rượu được hòa chung
Sức đã lụi rồi, thân đã mỏi
Gần xa đau đáu một con đường
Người đi năm tháng sầu xa xứ
Người còn ở lại vẫn tha hương
Mai đào đang nở rợp trời xuân
Nhưng vẫn chưa chung chén rượu mừng
Người viễn phương quay mòng nỗi nhớ
Và người ở lại rượu rưng rưng
Đất nước cùng chung một giống giòng
Mà người thì cách núi ngăn sông
Đêm trăn trở giấc mơ không thật
Dù vẫn còn đây một tấm lòng.
Câu thơ đành chỡ niềm thương nhớ
Gởi đến cho nhau chút lửa hồng
Chưa đủ nồng nàn nhưng vẫn ấm
Vơi se sắt lạnh buổi tàn đông
Tình Yêu
Em chớp mắt cho xanh thêm lá biếc
Cho chồi non theo gió đẩy đưa cành
Tiếng Xuân gọi mơ hồ trong giấc lạnh
Heo may nồng hương lộng ngát trời xanh
Cái gì đó ngủ đông từ lâu lắm
Nụ cười em hé mở nắng len vào
Chút lấp lánh như vươn vai thức dậy
Cỏ êm đềm lay động bước xôn xao
Cái gì đó khiến giòng sông rộng lượng
Nhận vầng trăng và ánh nắng tuôn vào
Và ngọn sóng cứ xao lòng mưa gió
Có những con thuyền mãi miết về đâu
Và cơn gió thì đi qua khắp chốn
Trời nôn nao mây lượn giữa trong veo
Ấm áp cộng thơm thơ và xanh biếc
Hay tấm lòng cứ thế thấm vào nhau
Lại Xanh
Con cào cào trên ngọn mạ
Mạ xanh con cào cào xanh
Mắt xanh nhìn trời trong vắt
Con cá rô bơi loanh quanh
Có cơn gió đùa chấp chới
Mang hương vào cõi yên bình
Có ai đưng nhìn rồi bổng…
… cái đầu lắm chuyện nhẹ tênh
Xóm Quê Và Tôi
Buổi trưa nắng đổ bâng quơ,
Gánh chè thưng lại ơ hờ tiếng rao.
Buổi trưa nắng xuống hàng cau,
Lá trầu liếc mắt nhìn nhau rùng mình.
Chiều tà sương bủa quanh quanh,
Chèo khua mặt nước điệu tình lững lơ.
Mắt hai con ngó lơ mơ,
Một ly rượu đế lm ngơ ngẩn chiều.
Con chim về tổ bay cao,
Còn tôi ngồi nhớ phương nào vậy ta!?
Sao giăng xua bóng chiều xa,
Vầng mây lơ đễnh nhạt nhòa trăng xanh.
Ánh sao rơi ở mái đình,
Cây đa xào xạc giật mình người qua.
Ánh sao rơi xuống hiên nhà,
Mới nâng ly rượu đã khà khề say.
Tiếng đàn đâu tính tình dây,
Mang hơi vọng cổ phủ đầy xóm quê.
Tiếng đàn tình tái tình tê
Giọt sương lại rót đầm đìa cỏ xanh.
Có ai đó vẫn một mình,
Lênh đênh một cuộc viễn trình gì đâu?
Xanh
Cỏ mồm xanh mượt ven mương
Con cào cào cũng xanh rờn thế kia
Giề rau đắng cũng lặt lìa
Lục này là nước, biếc kia là trời
Mênh mông đất xám ngời ngời
Mầm thóc lấp lóa và rồi… cũng xanh
Có thằng đứng ngó quanh quanh
Nghĩ gì không biết rồi âm thầm cười
Chân Hai Bàn Tha Hương
Bước chân đời là vậy
Cứ trôi mãi trên đường
Dấu chân còn để lại
Bao nhiêu là nỗi buồn
Người mang bàn chân mỏi
Nhưng sao không chịu dừng
Để con đường bối rối
Với nỗi niềm bâng khuâng
Để rồi khi đứng lại
Ngắm nhìn nỗi cô đơn
Dấu chân mờ những bụi
Nhòe trong bóng chiều buông
Xa Quê
Xa quê lúc chửa nên người
Đi loăng quăng khắp nẻo đời đắng cay
Bon chen khắp cả tháng ngày
Đêm say tít mộng chôn vùi tuổi thơ
Nên khi về lại quê xưa
Bổng dưng lại thấy mình chưa nên người
Tóc pha sương nắng cuộc đời
Đường quê xưa vẫn ngậm ngùi dấu chân
Cây đa già lá vẫn xanh
Vẫn cho bóng mát để thành quê hương
Cứ long rong mọi ngả đường
Mình già mình vẫn tha hương. Ơi buồn
16/10/2012
Vườn Hoang
Cây cối cứ tha hồ mọc
Cỏ xanh mặc sức mà bò
Có những con ong đang múa
Vài con chim sáo líu lo
Trái xanh trên cành lúc lắc
Đùa cùng cơn gió đi qua
Trái chín thì rơi vàng đất
Nhẩn nha một lủ kiến bò
Hoa tím hoa vàng hoa đỏ…
… cùng hoa trắng giữa cành xanh
Giọt sương vướng trên cánh lá
Nắng buông từng giọt long lanh
Ta đi trong vườn bạn cũ
Tưởng chừng như đã hoang tàn
Dè đâu cỏ cây chim chóc
Một bầu trời rộng thênh thang
Về Quê
Về Cái Mới trên con đường lổm ngổm
Ta mang theo lòng lổm ngổm về quê
Nhưng trời vẫn cứ xanh hoài hóa lạ
Đôi mắt em trong suốt một câu thề
Nhớ muốn chết nên tìm về để gặp
Cỏ cây xưa chỉ xưa với màu xanh
Giòng nước đục và chiếc xuồng vẫn cứ…
… nhịp dầm bơi thong thả một yên bình
Cái khác lạ là ta thôi nhỏ xíu
Những chung quanh cũng dính chút già nua
Em dẫu khác. Ngộ sao? Lòng vẫn thế
Cứ y như là đợi bước ta về
Kìà mái tóc như cỏ xanh mướt rượt
Kìa nụ cười như chiếc lá đong đưa
Kìa e ấp như hàng cây run khẽ
Kìa mùi hương tóc dịu nắng ban trưa
Ta bước chậm vì chân già dượm mỏi
Nhưng chẳng sao, từ tốn một cơn mơ
Ngày tháng cũ… Ờ hình như vừa mới…
… hồi nãy thôi chớ lâu lắc đâu mà
Có thằng nhóc khoanh tay “Chào ông cốc“
Một vầng mây nào phủ chụp xuống đầu
Và em thì về đâu không biết nữa
Ngày tháng xưa chừng lâu thật là lâu
Túy Vũ
Gió say cành cũng say sưa
Thì thào lay động ánh trăng
Hạt sương khoái chí cũng giăng giăng mờ
Có thằng đứng ngó ngẩn ngơ
Viết nhăng nhít mấy câu thơ… rồi cười.
Váng Phèn
Nhìn đâu cũng thấy váng phèn
Chua lè chua lét mà quen quá chừng
Nắng mưa gì cũng lừng khừng
Ngọt mưa mặn nắng mà rưng rưng lòng
Quẩn quanh trên những cánh đồng
Vàng khè gốc rễ trùng trùng cành xanh
Hèn chi cứ níu lấy tình
Đi đâu cũng thấy chân mình vàng hoe
Có thằng lâu quá mới về
Bổng dưng thảng thốt cơn mơ váng phèn
Ong Bầu
Mật trời vừa ngọt vừa cay
Nếm môi một hớp mà quay mòng mòng
Con ong bầu múa lung tung
Vừa say vừa hát vang rân đất trời
Vòng vèo tung cánh rong chời
Có thằng quăng chén rượu đời… nhìn theo
Từ Đâu
Nắng đâu từ cao rơi xuống
Để cho hạt lúa ươm vàng
Gió đâu phương nào bay đến
Cho mùi hương bay lang thang
Trăng đâu từ cao thả xuống
Cho nhân gian cái mơ màng
Giòng sông từ đâu chảy đến
Cho tình khẳm chuyến đò ngang
Hoa đâu trong cây mà nở
Sắc hương nào gọi mùa xuân
Lá đâu từ cành rơi xuống
Làm nôn nao ánh thu vàng
Ta từ tình yêu mà đến
Mắt nhìn bốn phía nhân gian
Thơ đâu trong lòng lan tỏa
Làm mềm mại những gian nan
Trong Cõi Nhà Quê 1
Tinh mơ hoa đầy hương sắc
Vướng theo từng hạt mưa đêm
Vừa mới dượm chiều vội héo
Có con ve hát điệu buồn
Non tươi trong chùm nhụy rữa
Một mầm trái lục long lanh
Ráng chiều tô thêm sắc biếc
Làm cong thêm một chút cành
Trong Cõi Nhà Quê 2
Bông khổ hoa vàng chấp chới
Gọi cơn gió chướng bay về
Những chùm lá xanh mướt rượt
Long lanh sợi nắng ngày quê
Lũ bướm đi đâu mất biệt
Chỉ còn lại chú ong bầu
Cứ bay vòng vòng và hát
Hoa vàng và gió nôn nao
Trong Cõi Nhà Quê 3
Sau cơn mưa trời hửng nắng
Nồm đưa sóng lục rập rờn
Mấy con chuồn chuồn rong ruỗi
Vút lên, đáp xuống chập chờn
Nước trong veo chân ruộng mạ
Bầy cá rô non loanh quanh
Mấy con cào cào khoái tỷ
Vù trong cánh gió màu xanh
Trong Cõi Nhà Quê 4
Cánh gió đang thì thào gọi
Sóng lăn tăn ở trên sông
Hai bờ xanh cây cũng hát
Bâng khuâng con nước xuôi giòng
Một chiếc xuồng đi lấp lửng
Người bơi mắt ngó bâng quơ
Hoa phiêu bồng phơ phất tím
Ráng chiều làm rớt câu thơ
Trong Cõi Nhà Quê 5
Mái lá ngày xưa thấp thoáng
Khói lam nhòe bóng ráng chiều
Loáng thoáng mùi hương rạ mới
Nắng còn mà đã trăng treo
Cô gái ngồi lau ống khói
Mắt hai con ngó đâu đâu
Vện nằm vẫy đuôi ngoài ngõ
Chừng không buồn phận quạnh hiu
Trong Cõi Nhà Quê 6
Cây xanh thì thầm trong gió
Vầng trăng múa dưới vuông sân
Cành lá nghiêng mình giát bạc
Một màn sương mỏng bâng khuâng
Lạc loài tiếng con chim hót
Câu thơ thoáng một chút buồn
Chung trà dường như không bạn
Hương theo sợi khói vào sương
Trong Cõi Nhà Quê 7
Sân ngoài xiên xiên sợi nắng
Hiên trong con nhện giăng tơ
Hững hờ những trang sách cũ
Mối ai mà nhện mong chờ
Giậu thưa nghiêng chiềng ngoài ngõ
Mồng tơi mấy sợi lơ thơ
Một bầy gà con trú nắng
Vàng rơi mấy cánh ơ hờ
Trong Cõi Nhà Quê 8
Nghe lá reo ngoài vách lặng
Hè dường như bớt oi oi
Cơn gió mát vào song cửa
Thì ra mưa đã về rồi
Con dế mừng râm ran hát
Nhóc nhen, ếch nhái gọi tình
Có lẽ ngoài kia ngọn cỏ
Tắm mưa tí tởn vào xanh
Trong Cõi Nhà Quê 9
Lơ phơ vài cơn gió chướng
Nắng hồng vừa ấm lại trong
Mấy con cào cào xanh biếc
Trong giề rau đắng non chong
Lấp lửng chiếc xuồng ba lá
Nón tơi một chiếc trên đầu
Một ấm nước trà nguội ngắt
Khề khà dưới nắng buông câu
Trong Cõi Nhà Quê 10
Bắt chước người xưa. Nguyễn Tri
Một gian nhà lá tuềnh toàng
Liếp cửa hửng hờ khép mở
Khách nào rỗi rảnh thì sang
Hai bữa canh rau cá mặn
Cơm lưng đôi bát là xong
Ngắm ngó bốn bề lơ đãng
Chờ khi rời cuộc đi rong
Trong Cõi Nhà Quê 11
Chuồn chuồn đậu cành hoa dại
Mỏng manh bốn cánh giăng hờ
Trai tim long lanh nắng chói
Chắc là chuồn chuồn đang mơ
Con cá ngoi lên hớp gió
Mơ màng nhìn khoảng trời trong
Ta lơ mơ trang sách cũ
Gió liu hiu mát cả lòng
Trong Cõi Nhà Quê 12
Bổng dưng hôm nay thấy rảnh
Đi lang thang vòng xóm quê
Ghé thăm ngôi trường vắng lặng
Cho bao ký ức quay về
Này khung bảng đen mời gọi
Nôn nao cục phấn trên bàn
Ai xui bàn tay với lấy
Hồn già nua lại lang thang
Trong Cõi Nhà Quê 13
Săm soi từng trang sử cũ
Ngẫm nga ngẫm nghĩ đôi điều
Tổ tiên bao đời lang bạt
Mới thành làng xóm thương yêu
Thương thương giòng sông nhỏ xíu
Yêu yêu cơn gió mùa quê
Hồn xưa nương trong sợi khói
Nâng niu những bước đi về
Trong Cõi Nhà Quê 14
Cơn mưa cuối mùa vừa dứt
Khung trời bổng chốc trong veo
Lơ mơ từng cơn gió chướng
Câu ca làm rộn bóng chiều
Bập bùng chày đâm cốm dẹp
Theo cùng mùi rạ thành hương
Ánh đèn nhà ai thắp sớm
Trống đình làng mấy hồi buông
Trong Cõi Nhà Quê 15
Cõi nhà quê trong ký ức
Giờ đây đã mất tiêu rồi
Cứ tìm, tìm hoài không thấy
Một khung trời cũ xa xôi
Nước sông xưa thôi trong suốt
Trời xưa lốm đốm khói mù
Ngậm ngùi mấy cơn gió chướng
Cỏ buồn úa rối lu bu
Trong Cõi Nhà Quê 16
Cơn gió say gì lảo đảo
Mà hàng dừa nước xôn xao
Làn nước lăng tăng mấy sóng
Cánh diều chấp chới trên cao
Ai đó ngồi nhìn làn khói
Lơ ngơ không biết về đâu?
Ráng chiều gọi chim về tổ
Về nhà, nhà ở nơi nào?
Trong Cõi Nhà Quê 17
Rừng sậy trổ bông trắng xóa
Dưng không đáp xuống mái đầu
Bông sậy hòa cùng bông tóc
Ông chài lơ đảng gì đâu
Khói thuốc rê nhòe khói sóng
” Nghêu nao nay chích mai đầm”
Vẫn cứ thì thào theo gió
“ Một bầu trời đất vui thầm…”*
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
* Lục Vân Tiên
Trong Cõi Nhà Quê 18
Vện ở vườn ngoài ủng ẳng
Trời oi oi nắng rung rinh
Giọng khàn ề à hiên vắng
“ Trước đèn xem chuyện Tây Minh”
Hạt khô queo mở mắt nhìn
Cơn gió chuyển mùa quạu quọ
“ Gẫm cười hai chữ nhân tình…” *
Trong Cõi Nhà Quê 19
Trăng lén chen vào song cửa
Chướng liu hiu ở hiên ngoài
Gió đòi thơ, trang giấy mở
Lời quê góp nhặt dông dài *
Học hành lam nham từ thuở…
Nên làm ăn chẳng giống ai
Chữ nghĩa dăm câu viết đại
Mua vui cũng được một vài… *
* Kim Vân Kiều
Trong Cõi Nhà Quê 20
Ngồi ngâm ngợi về quê cũ
Nhớ chi mà nhói ruột gan
Gần xịt mà xa biệt vụt
Tiếc thay chút nghĩa cũ càng *
Cái ngày dượm qua tuổi lớn
Cỏ mềm mát rượi bờ mương
Ngượng ngùng cọng bông súng tím
Dẫu lìa ngó ý còn vương… *
* Kim Vân Kiều
Trăng Non
Ráng đã gọi chiều lâu lắm
Dường như cố níu lấy ngày
Giận dỗi trăng ngoi lên sớm
Trăng, chiều ai cũng chằng gây
Cơn gió thò tay thọt lét
Hàng cây nhột khúc khích cười
Ai đang ngồi bâng quơ ngó
Vàng rơi xuống đậu trên vai
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét