Người theo dõi

Thứ Năm, 8 tháng 3, 2018

TÙY TIỆN VỚI BỐN CÂU


tuỳ tiện với bốn câu
























quán tâm nguyễn hiền nhu






trên cao cao
nhìn lên cửa sổ cao cao
ngôi sao lơ đễnh rớt vào mắt em
gió lay động ở bên rèm
làm rơi cái nốt ruồi duyên xuống đường

xanh
êm êm từng bước, con bò bước
dịu mắt bò trong nắng chói chang
một khúc tình ca con dế hát
con bò ngẫm nghĩ bước lang thang

quên
không dễ gì mà quên nổi đâu
những say đắm của buổi ban đầu
giòng sông hai phía thôi đành chịu
ô thước giờ đang lạc chốn nào.


trăng chen qua cửa
có một vầng trăng hé cửa nhìn
đang mơ màng bổng hóa rung rinh
và cơn gió bổng lay lay dậy
hiu quạnh tuôn đầy cõi lặng thinh.

lá của mình
 lá bầu, lá bí, lá môn
lá khoai, lá cỏ, lá… hồn mong manh.
lá nào cũng biếc xuân xanh
chỉ có chiếc lá của mình vàng hoe

 phạm thị hồng sâm
nắng đâu ướp tóc em vàng thế
Hoàng Diệu đường xưa sóng vỗ bờ
từ dạo biển lùi xa khỏi phố
thì thầm tiếng sóng vọng trong mơ.

dính chấu
ngồi nhìn cơn gió chạy bâng quơ
và nắng dường như cũng hững hờ
xẹt cái, kìa ai buông ánh mắt
đang thờ thẩn lại dính ngu ngơ.

từ thị thu oanh
viết thay lý minh bích
từ khi em thả mùa thu xuống
phường phố chừng như đã hóa thơ
trong suốt trời mây lay cánh gió
nồng nàn sợi nắng ấm cơn mưa

mây
lơ lửng làm chi vậy hởi mây
bồng bềnh như thế có gì hay
nay tan mai hợp không hình tướng
nhẹ hổng y chang một kiếp người.

từ khi
từ khi em hỏi có đôi câu
cái cõi lòng như lạc ở đâu
tìm mãi mà không tìm thấy được
ai đang chuốc lục, lá tươi màu.

lá  rơi và ly rượu
vì sao chiếc lá xanh rơi
cây thêm lá mới, ngậm ngùi lá xưa
 nâng lên chén rượu bây giờ
vẫn hương vị cũ mà lơ ngơ buồn.

trong quán café
mấy ngụm café hớp một mình
nhìn quanh, ngó quẩn, nghĩ linh tinh
ngọt ngào, cay đắng ai mà biết
chỉ biết ta đây ngồi một mình.

lê thị công
áo trắng ngày nào áo trắng ơi
áo đi để trắng lại khung trời
con đường Thành Thái sao yên ắng
thờ thẩn nhìn theo mây trắng trôi.

chiều
mình êng ngồi nhớ chuyện gì đâu
cái thuở học trò tuột mất tiêu
bè bạn tứ tung người mỗi ngả
buồn hiu ngồi ngó ráng pha chiều.

khuya
ngồi khuya ngắm ánh trăng mờ
tủi tình yêu cũng lơ mơ lụi tàn
đi qua trăm nẻo đa đoan
câu thơ viết vội ngỡ ngàng bàn tay.


lý minh bích & mấy thằng
chưa chi đi tuốt bọn mày ơi
để phố phường vuơng mấy ngậm ngùi
hình bóng nhòa trong lòng phố cũ
gió nào đành thổi lá xanh rơi.

ngọn đèn
ngọn đèn theo gió lung lay
cuộc tình bị gió thổi bay cái vèo
làm rơi lại cái buồn hiu
ngẩn ngơ nhớ lại những chiều có em.

quê hương
xanh chi mướt thế ngọn dừa cao
cái thuở non chong lạc chốn nào
mây trắng trời xanh thăm thẳm ấy
xanh tuôn xuống lá, trắng pha đầu.

phố
phố nghiêng ngả, phố nhức đầu
nắng tuôn cực khổ pha màu chang chang
lối đi bỏng rát bàn chân
con đường lắm lối tần ngần lắm phen.

nguyễn hiền nhu
mang tên là nguyễn hiền nhu
khôn thì ít xịt mà ngu lại nhiều
sáu mươi dính cái bệnh nghèo
đành mua ba số phì phèo quanh năm

hoa dại
lặng thầm hương sắc giữa đồng khơi
chỉ có vầng mây với khoảng trời
và một con ong bay chấp chới
hương rồi theo gió sắc rồi phai

hỏi lá
hỏi thăm chiếc lá vàng rơi,
lìa cành xin hỏi lá ơi có buồn.
lá cười theo gió bay nghiêng,
đi thôi để giữ vẹn nguyên thu vàng.

cái hữu duyên
sách vở nửa chừng sao xếp lại
đi đâu lạ hoắc một con đường
ngất ngư nỗi nhớ đành cam vậy
thở hắt ra rồi hết vấn vương.

hương sắc rụng rời
hương bay từ những đầu cành
biếc từ trong lá làm xanh cõi trời
cỏ  cây  êm  mát  chân  đời
người giơ cao búa rụng rời sắc hương

 em
trần gian có lắm đàn bà
ai ai cũng đẹp nên ta cũng thèm
nhưng đều không phải là em
thèm thì thèm vậy nhưng em mới là…


võ thị tuyết mai
thanh khiết vàng mai ngập ánh xuân
nắng tuôn nhiệt đới tuyết pha ngần
tiếng chuông u tịch chùa tam bảo
tóc đã xa,  còn vướng gót chân.

 hành lý
ngày mai ngày mốt hay lâu nữa
có lúc rồi ai cũng phải đi
hành lý hai bàn tay nhẹ hổng
y chang như lúc đến nơi này

làm gì cũng được
rằng không mà chẳng như không
chất chi vào đấy những mông mênh đời
làm cây, làm chó, làm người
làm viên đá cuội nằm phơi nắng chiều

bến chiều
lất phất gió đùa lất phất mưa
nắng chen vài sợi, lá đong đưa
trăng non nhú sớm mây bàng bạc
bến ở ven sông lặng lẽ chờ…

má hồng
có một thời mang đôi guốc vông
giò lăng quăng hết chạy long nhong
ồm ồm tiếng vở.  ôi ta lớn
con nhỏ bàn bên có má hồng


để lại
đôi câu để lại để mà chơi
ích lợi gì đâu với cuộc đời
nếu chế được cần câu lắm thứ
hổng chừng thiên hạ khoái rân trời

buồn quá
đất thì rông rải trời thì cao…
hoa thắm đưa hương, lá xạc xào…
chim hót, giòng sông con cá lội…
lòng người hẹp té mới buồn sao

một phút an nhiên
tâm tĩnh, đầu trong, bụng lại đầy
được như thế mãi hóa ra hay
mây trôi, hoa nở không ngơi nghỉ
cơn gió lại về lá lại bay.

trần kim hải
chén trà buổi sáng pha sương
gẫm chi trong cõi vô thường vậy ta
mới hình tướng buổi hôm qua
mà sương khói đã là đà hư không

trên sông
giang thượng song châu hành cấp cấp
lợi danh châu, bất kiến nhàn châu
giòng đời khó biết nông sâu
tình đời phả xuống nỗi sầu liu hiu.


hành khất
chìa chén xin từng chút hảo tâm
người cho lòng cứ lạnh căm căm
bạc lẻ dăm nghìn mua bực bội
nơi nào là chỗ của lương tâm

sáu mươi
sáu mươi cứ ngở đã già hom
phong độ ngờ đâu vẫn cứ ngon
lấp láy nhìn đời còn rõ chán
mù sương nhuộm tóc trắng đầu non

nhậu
cử tửu thỉnh cao thiên. tề.., xỉn
cử tửu thỉnh quảng địa. tề… say
được cùng trời đất lai rai
vài ly ấm mặt đẹp trai quá chừng

đi
cứ đi hết những tháng ngày mình có
bằng tấm lòng trong suốt một màu xanh
không buồn bã dù niềm vui ít xịt
đất và trời vẫn cứ rộng thênh thênh

tóc dài
áo trắng quần xanh vừa ủi phẳng
hôm nay vào lớp cũng ngon trai
mấy thằng mắc dịch hè nhau chọc
con nhỏ bàn bên có tóc dài

tiếng chuông đêm
đêm buông vọng tiếng chuông chùa
sương buông cơn gió lại lùa vào song
trăng non buông sáng xuống đồng
chén trà chợt ấm mấy giòng thơ xưa

tiếng gà
tiếng gà gáy sáng chẳng còn nghe
nên cái hừng đông cũng chậm về
từ dạo đón ngày theo phố chợ
giật mình thức giấc. tiếng loa rè

yên tĩnh
những lúc vui vui, buồn dính chút
gẫm hoài chẳng biết tại làm sao
rồi khi trăng sáng hay chiều lặng
chợt nhẹ lòng nghe tiếng gió chào

ngẫm nghĩ của vua gia long
có lắm bận, quả nhân ngồi ngẫm nghĩ
một mình êng mà buồn bã âm thầm
ôi. quyền lực của một ông hoàng đế
lời tâm tình chân thật đã lặng câm.

nguyễn văn vân & mấy thằng
cái nợ cắc bùm rồi cũng hết
đời xua làm một kẻ tha hương
nhớ quê xát muối lòng xa xứ
có mấy niềm vui giữa nỗi buồn

lu bu
những lu bu quấn vào từ dạo ấy
vẫn sống cùng và vẫn mãi ung dung
người cứ phê thế này hay thế nọ
chẳng sao đâu. vẫn còn đấy tấm lòng

mắt xanh
chẳng biết mắc gì ngơ ngẩn thế
dăm câu thơ viết mãi chưa thành
viết đi, viết lại rồi đem sửa
con nhỏ bàn bên có mắt xanh

mê ngộ
khi mê thì thấy vui buồn
khi ngộ thì chẳng vấn vương chút gì
ngộ mê cũng chẳng là chi
cỏ cây vẫn cứ luôn đầy đặn xanh

xao xác phố khuya
chổi đùa xao xác mặt đường khuya
sạch bóng chân ai buổi sáng về
miếng rác vô tư rơi xuống mãi
con đường chấp chới nỗi đau tê

tạ nguyệt thu
tạ từ một ánh trăng thu
để ai đi giữa tù mù của đêm
bây giờ đường phố vắng im
bước chân ai đó dài thêm nỗi buồn

trước cổng trường xưa
ngôi trường thì vẫn trường xưa ấy
cũng vẫn một màu áo trắng tinh
cũng vẫn hồn nhiên như thuở trước
một đầu trắng điểm giữa đầu xanh

café
café đời lắm hương và lắm vị
uống vào đi ngẫm nghĩ một niềm vui
vòng tứ tiết hàng triệu năm bình thản
lối sinh yên có chi phải ngậm ngùi

ta và mây
an nhiên ngồi ngắm áng mây trôi
mây cũng nhìn ta lặng lẽ ngồi
lơ lửng nhưng vầng mây vẫn mãi…
còn ta thì cũng vẫn ta thôi

không còn
những hàng me cũ còn đâu nữa
cơn gió về mà không có mưa
cơn gió về mà không áo trắng
một người đang đứng rất bơ vơ

hoài niệm
chuyện cũ kỷ đã nhiều phen nhớ lại
buồn hay vui chừng như  cũng nhẹ lòng
bè bạn cũ như bầy chim xáo xác
hết biết hướng nào nam bắc tây đông


ngu
bao nhiêu ngày tháng chạy rong
quanh đi quẩn lại cũng trong cõi đời
tưởng rằng thật hóa ra chơi
gẫm lâu mới biết. ngu ơi quá chừng

đọc thơ người xưa
mấy trang cổ lục vẫn còn thơm
một thoáng hương xưa, một thoáng buồn
một phương trời nhớ mười phương vắng
những cũ càng xưa một chút hương

khôn hết biết
trời mây nắng gió mưa rào
sông sâu biển rộng núi cao chập chùng
chuyện đời muôn sự lung tung
tai nghe, mắt thấy như không có gì

đọc báo
mỗi ngày đọc báo dăm mười phút
tìm thấy câu thơ mắt đỏ lòm
mơ mộng chìm trong tin tức ngực
buồn tình buông báo xuống. ăn cơm

đi về
ta đến từ nơi không biết được
rồi ta về lại chốn không tường
đến đi, đi đến đều không có
hệ lụy làm sao mà vấn vương  

nguyễn bính
rộng chân đi khắp ta bà
giậu mồng tơi chốn quê nhà không leo
 đến khi bờ giậu liêu xiêu
mò qua được, bóng người yêu xa mờ

sắc không
khi mê thấy sắc, thấy không
khi ngộ ra được thì không thấy gì
sắc không, mê ngộ là chi
xưa nay một lẽ làm gì phân hai

đọc sách
sách xưa lần giở ra xem lại
người cũ mờ trong nét chữ mờ
lời cũ thì thầm bao nhắn nhủ
người nay liệu có nhớ người xưa

xuân thu
xuân hồng vì những bông hoa tới
trời cũng trong veo đến sững người
lá gọi vàng thu cho khóm cúc
và mây lơ đãng quá mây ơi.

bốn câu
cuộc đời vốn có bốn câu thôi
nhiều lắm làm chi cho rối đời
hết bốn câu rồi nằm ngẫm nghĩ
rỗi thì làm tiếp bốn câu chơi.

hồn nhiên
con cào cào nhảy trên bờ lúa
hoa dại hồn nhiên đón nắng về
ngọn cỏ vẫn xanh từ dạo ấy
từ khi chưa ngộ, lúc chưa mê

chim bay
chim bay về núi tối rồi
ráng chiều đã đỏ sao ngồi ở đây
trông lên thì chẳng thấy gì
ngó xuống cũng chẳng có chi để nhìn

đông hạ
nụ mai biếc gọi đông về tới
một thoáng sương mơ cũng lạnh lùng
oi ả nắng hè sông oặn thắt
hồ trong veo nước nụ sen hồng

tưởng đâu
tưởng đâu lẩn quẩn loanh quanh
tới khi nào đó sẽ thành cái chi
dè đâu cũng chẳng có gì
đến thì tay trắng về thì tay không

cái gì vậy
phất phơ đủ thứ trên phường phố
nồng nặc mùi hôi bệnh tiểu đường
ngơ ngác mấy chồi cây ứa nhựa
ngất ngư con cá giữa sông buồn


lục bình
vào ra lửng thửng một giòng sông
xanh biếc quanh năm và chạy rong
thỉnh thoảng chân cầu dừng lại ngó
bông hoa tím ngát bước phiêu bồng

bồ cũ
khi xưa thì gọi bằng cưng
rồi xa lâu cãy giờ lừng khừng môi
gọi bằng cô và xưng tui
đăm chiêu người cũ, ngùi ngùi người xưa

mồ hoang
mồ ai nằm giữa đồng hoang
lắt lay mấy cọng cỏ vàng cỏ xanh
khi xưa là chị hay anh
tấm bia không có nên thành… pêđê

trinh tiết thúy kiều
trời chơi khăm sắc khuynh thành
mười lăm năm ấy mà đành đoạn ư?
chuyền tay mã sở thúc từ
trái tim lại giữ chắc khừ chàng kim

cây
cội cây nghiêng đổ nằm yên ắng
trơ những cành khô ngóng ngó trời
nhựa kiệt thân cây về lại đất
từ trong gốc cũ búp non tươi


về đâu
phất phơ một cánh chim đơn lẻ
một áng mây về ngút ngát xa
trời đất rộng thênh, trời đất rộng
nơi đâu là tổ, ở đâu nhà?

    đọc thơ xưa
đọc thơ xưa ta bổng thấy buồn hiu.
ai xui khiến mà tài ta bé tẹo.
chữ gai góc còn ý hơi meo méo,
hay tại vì đời chẳng được tròn vo.

phạm duy
từ khi rời bắc vô nam
tình tang một dạo ôm đàn đi tây
không cơm ăn tạm bánh mì
một hôm nhớ gạo bèn quay trở về

tiếng hát học trò
một khoảng thời gian của mộng mơ
vầng trăng, sợi nắng cũng ngây thơ
hồn nhiên tiếng hát vương tà áo
mưa lá me thơm tuổi học trò

tiếng hát ban trưa
chích chòe hát trong vườn cây
lúc ban trưa nắng tuôn đầy giòng sông
có cô em hát trong lòng
nhà bên hàng xóm ai chong mắt nhìn.

bài thơ sai luật
sai luật bài thơ ngày tuổi dại
còn trong tôi mãi đến bây giờ
vì chưng hình bóng ai trong ấy
bốn chục năm và một giấc mơ

khi mà ta khỏe
từ khi xe mất nên đi bộ
giò cẳng chừng như cũng khỏe thêm
cần cỗ cũng không đơ cứng nữa
lắc đầu từ chối mấy xe ôm

lá và tôi
lá ơi dừng lại cho tôi hỏi
sao mãi thì thào chẳng chịu thôi
mắt biếc long lanh và lá trả…
…lời rằng vì cánh gió đang vui

về đây
một khoảng trời xanh, nhúm cỏ xanh
mấy chùm hoa dại, túp lều tranh
một hơi thở nhẹ hòa trong gió
một khúc nhân gian một chút tình

uống rượu đế đọc
đại nam thực lục tiền biên
nâng chai rượu đế lên và rót
trong suốt vành ly thơm ngát hương
hạt nếp của thời đi mở nước
ngàn năm hào sảng đất nam phương

sinh tử
vướng vào sống chết làm chi
cứ nâng chén để tì tì uống chơi
yêu cây cỏ mến muôn loài
mở lòng ra để đón mời an nhiên

bạn bè
đôi chân lắm lối bôn ba
người thân ít xịt, người xa lạ nhiều
núi sông trăng gió lần theo
cỏ cây bạn cũ, sáng chiều bạn thân

chờ sáng
lãng đãng sương giăng mờ nước lạnh
lơ mơ trăng bủa xuống thuyền câu
trong im lìm bến nằm thao thức
đóa lục bình trôi đến nẻo nào

một khúc buồn vui
thoắt cái sinh ra lại ngủm rồi
dù gì cũng một khúc buồn vui
thôi thì đủ kiểu buồn vui vậy
chẳng lẽ long rong một kiếp người

mai vàng
một thân cát bụi một tâm không
một kiếp nhân gian có tấm lòng
ngày tháng vẫn trôi theo vạn đại
mai vàng trót hẹn với xuân phong

cánh đồng xưa
biếc xanh theo ngọn nam nồm đến
gió chướng vàng tươm để ngát hương
tiếng sáo ru đêm đồng vọng mãi
gọi trăng về dệt những yêu thương

không đề
mây vẫn còn bay nước mãi trôi
gió thì khi ngược lúc thì xuôi
ngược xuôi đều tại lòng ta vậy
lối nọ đường kia cũng tại người


khi mà
khi không cảm được bước chân đi
là lúc mà ta hết biết gì
khi chẳng được nghe lời của gió
nghĩa là ta đã ngủm từ đây

hàm răng
hàm răng còn được mấy cây
mà không đứng vững lung lay hết rồi
thấy em thì móm mém cười
phều phào cũng được dăm lời hỏi thăm

buổi chiều không có gió
chiều bậm trợn buông ngàn tia ráng đỏ
biển im lìm đứng lặng cánh buồm nâu
hòn Rùa cũng trầm tư màu xanh thẩm
cánh gió thì đang ngủ ở nơi đâu?


hạt cỏ và mưa
vần vũ mây đen. sét đánh. ành…
ầm ào nước xối khuất trời xanh
rung rinh lòng đất rung rinh hạt
chào đón cơn mưa hé mắt nhìn

ao bông súng
tím tím hồng hồng hoa lất phất
lá xanh lá biếc nắng trong ngần
chuồn chuồn mấy cánh bay lơ đãng
khách lạ thoáng nhìn gượng bước chân

về quê
long rong nhớ quá bèn về
mái tranh, làn khói lam giờ ở đâu?
một bầy con nít với nhau
ai nhuộm trắng bóc mái đầu vậy ta

ai
nhớ ai, ai nhớ, biết đâu ai
nhớ trắng đêm thâu nhớ suốt ngày
mây nước lờ mờ trang sách cũ
ai người thương nhớ, nhớ thương ai

tự nhiên
tự nhiên nắng, tự nhiên mưa
tự nhiên mây trắng lửng lờ trời xanh
tự nhiên hoa nở trên cành
tự nhiên mọi thứ trở thành câu thơ


tự nhiên 2
tự nhiên cánh gió đi vào phổi
mang chút hương thơm của cõi đời
nên đã dần quên từ cái thuở
khi mà rời bỏ kiếp rong chơi

tự nhiên 3
tự nhiên có, tự nhiên không
không không có có như không có gì
con đường nào cũng để đi
thong dong chân bước kể gì trầm luân

tự nhiên  4
nghĩ gì cũng chẳng làm chi
làm chi cũng chẳng là gì gì đâu
tội gì trợn mắt vểnh râu
cứ vươn vai hít cả bầu trời trong

kỳ cục
nhâm nhi chén rượu ngó khơi khơi
cứ tưởng là chơi, chẳng phải chơi
ngó cái mênh mông không thấy được
xảy ra dưới đất hoặc trên trời

dế gáy
đêm nghe con dế gáy bên hè
đang gọi dế yêu hãy lẹ về
ta cất giọng lên nhưng tự hỏi
liệu người xưa ấy có còn nghe. 
  
phải trái
phải trái nhìn nhau cười tủm tỉm
trái cầm, phải gọt củ khoai lang
mồm nhai nhóp nhép và no bụng
phải trái phân chi quá rõ ràng

cứ tưởng
cứ tưởng là yêu sẽ hết buồn
dè đâu lỗi nhịp lại buồn hơn
mình hay hờn mát ta hay quạu
mỗi đứa mang theo một cục buồn

hoa
cứ mỗi mùa sang hoa mỗi nở
đong đưa hương sắc với trời xanh
và ong và bướm và cơn gió
mật ngọt cho ai một khối tình

có lẽ là
có lẽ là ta sẽ chết khi…
… mà thơ không nói được điều gì
chúng sinh bề bộn bao nhiêu việc
quên mất lòng mình rộn cái chi

có phải chăng
vạn vật chừng như đã xáo xào
mà người làm những chuyện gì đâu
núi non lở lói, giòng sông quặn
trời sụt sùi mây, đất nghẹn ngào


tào lao
cái thời đàn đúm với nhau
nói làm những chuyện tào lao trên đời
chia năm xẻ bảy phương trời
hốt nhiên hiu nhớ một thời tào lao

vé số
vận may rao bán cho người
vận may nào để lại đời của em
ba giờ đường phố dài thêm
lối về đại lý như chìm trong mưa

giấc ngủ người tha hương
buồn đổ theo chân người cố lý
đèn khuya nhấp nháy giấc tha hương
nghẹn cơn gió chướng luồn qua cửa
đồng vắng người xưa gởi chút buồn

đọc báo
sáng cầm tờ báo trên tay
chuyện đời bày biện ra đầy. ngộ chưa?!
bầy hầy thì cứ từa lưa
ngon lành thì có như chưa có gì

đèn khuya
cao cao trên những lầu cao ấy
khuya khoắc rồi sao cứ sáng đèn
nệm ấm chăn êm quyền chức lớn
có gì mà trăn trở đêm đêm


thuốc lào
ông lão rít xong điếu thuốc lào
hớp một ngụm trà mắt ngó hiu
hè oi bất chợt về cơn gió
khoái chí ông ta thở cái phèo

trong
trong đời thì có mộng mơ
trong mơ có những câu thơ mượt mà
trong thơ có những bông hoa
trong hoa có mật. trong ta có mình

tùy tiện
tùy tiện viết chơi hăm tám chữ
gom góp vào đây một cảnh đời
hay một nỗi lòng chưa giải tỏ
để mà ngắm nghía để mà chơi

nhậu
tất cả biện bày rất rất ngon
người và mọi thứ cực tinh tươm
nâng ly lịch sự mời nhau nhậu
tàn một cơn say bổng lãng òm

tháng mười xưa
đồng xanh ươm nắng nên vàng rượm
thêm chút vàng là thêm chút hương
tiếng sáo diều reo trong gió chướng
mang hương đi khắp những con đường

la cà
có ai đó nhạo cười ta
làm ăn xịt xụi, la cà cùng thơ
câu văn con chữ lơ mơ
ừ. đời có một thằng khờ. cũng vui

bạn xa
bạn bè gần bổng hóa xa
đường đông xe cộ, chân già hay run
nhớ thương víu ở trong lòng
gặp nhau, ừ cứ ngóng trông mây trời

đọc thơ huỳnh kim
chiến tranh thì quả thật kỳ khôi
tan nát làng quê, nát phận người
nhờ có bài thơ mà sống lại
thơ buồn hay thơ của niềm vui?

chưa
chưa đêm mà ánh trăng buông
chưa chia tay đã vội buồn gì đâu
giả từ chưa nói nên câu
mà sương rơi mấy giọt sầu trên môi

bắt đầu
từ bây giờ mỗi khi trời có gió
gió quàng vai em đừng có ngạc nhiên
anh đã gởi tình yêu trong gió đấy
từ phương anh bay về tới phương em


thằn lằn
thằn lằn chắc lưỡi gọi khuya
băn khoăn không biết em về trong mơ…
… hay là em về trong thơ
mà chưa biết đến bao giờ về… anh

nước
nước reo vui bởi mạn thuyền
ầm ào sóng bởi gió triền miên khua
im lìm soi bóng trăng mơ
luồn trong đất gọi thu về… trong veo

hình như
hình như là một tình yêu đã tới
nên đêm nay trăng đầy ngập mùi hương
thao thức mãi mà hồn tràn cả mộng
giòng sông nào bổng chốc hóa thuyền sương

lâu quá tiếng chim
sáng nay đầu óc sao trong suốt
trời đất chừng như cũng rộng thênh
tiếng chim về hót ran trong máu
hít một hơi dài, phổi nhẹ tênh.

thăm thầy
chữ thầy cho đã rụng rơi
dần theo từng bước chân đời quàng xiên
chữ nhân cách suýt nghiêng chiềng
thăm thầy để cố giữ nguyên chữ này

thơ
đong đầy thơ giá sách
ngổn ngang thơ trên bàn
màn hình thơ chi chít
và ta thì lang thang

ở đây
ở đây không có vui buồn
chỉ ngâm nga, ngẫm nghĩ đường bằng an
trời cao đất rộng mênh mang
con đường sinh tử lang thang làm gì

 tuổi năm mươi làm thơ
năm mươi vì tình làm thơ,
yêu thì hết nổi, mộng mơ không còn
câu cú lục cục, lòn hòn
thở  hơi  lụ  khụ  hỏi  còn  gì  thơ.

rượu
cứ đi suốt trên con đường bụi bặm
nên lắm phen phải khịt mũi hắt hơi
chợt một bận tì tì bên chén rượu
phía bên kia có đôi mắt ai cười

khói
tay xuôi bỏ lại cuộc đời
là buông hết những khóc cười nhân gian
câu thơ nhòe bọt rượu tan
kể chi những mảnh khói nhang lững lờ 

hơi thở
những hơi thở cũ càng còn mãi đó
của người xưa và của cả muôn loài
của vạn đại sống cùng và sống với
để bây giờ tôi thở cuộc đời tôi

ngắm ngó
ngồi ngắm ngó khắp ba bề bốn phía
ngóng nghe lòng mình và cả những lòng ai
phút rổi rảnh hình như là… cũng sướng
hớp café đăng đắng vậy mà say

ngẫm nghĩ
ngồi ngẫm nghĩ cái gì không biết nữa
giai điệu đời vọng lại ở phương nao
mang theo chút mộng mơ… ờ cũng được
vẫn hơn là tất bật chuyện gì đâu?

trưa hè
nắng trong suốt để long lanh lá
mấy tiếng chim reo mấy cánh chuồn
im ắng giòng sông mây lãng đãng
chùa bên vẳng lại một hồi chuông

tiền
ai kêu khoái mấy đồng tiền
để ôm vào những lụy phiền nhân gian
dấn sâu vào chốn đa đoan
kiếm, xài, lo, giữ điêu tàn hai con…

ngó nước
nước lật bật trôi xuôi về biển lớn
không buồn vui mà vẫn cứ reo cười
ta lật bật giữa giòng đời nhốn nháo
cứ trôi hoài mà đếch biết ngược xuôi.

nhớ
giữa cuộc sống trong thời đa phương tiện
ta vẫn thương vẫn nhớ những cũ càng
tiếng gà gáy, hàng cây xanh, cơn gió chướng…
và lâu rồi mất biệt một vầng trăng

thèm
thèm một gáo nước mưa thời hồi đó
khi rượu đời mệt ngất một cơn say
thoáng tỉnh táo thì thấy hồn trống hoác
lời tự tình theo cơn gió mù bay

tháng chín
ngồi nghe cơn gió thở trên sông
nghe ánh trăng reo ở cánh đồng
chiếc lá rơi vòng vai áo lạnh
hình như  đêm đã dượm vào đông
           
huơng em
ồ.  em  như  lúa  trên  đồng,
tỏa hương ra khắp mênh mông đất trời.
lúa mang hương đến môi người,
em  mang  đến  cả  một  đời  đắm  say.

nỗi nhớ bốn trăm năm
từ cái dạo tay cày và tay cuốc
nóp đeo vai đi làm ruộng phương nam
chân dẫm suốt một chiều dài thương nhớ
bốn trăm năm đằng đẳng một hồ gươm

đọc vương ma cật
hết tiền ngồi đọc vương ma cật
phút chốc nghe lòng bổng nhẹ tênh
bực bội chừng như đâu mất cả
nhìn quanh khoái chí một mình ên

người đồng bằng ngắm núi
lâu lâu mới có dịp nhìn ngắm núi
cứ cao vời và đầy những thâm nghiêm
ta chợt nghe lòng run lên vì bởi…
núi non mình tưởng lạ hóa ra quen

đọc nguyễn ngọc tư
quê mình giờ vậy sao ta
rằng em viết thật hay là nói chơi
ai dè… buồn quá em ơi
xem tranh ngắm trước ai người dòm sau?

ta đi
ta đi trong nắng và nghe thấy
những bước hư không thả xuống đường
cọng cỏ vô ưu nghe ngóng gió
ờ hờ hoa dại toả hương

hết
thôi  thôi  đã  hết  yên  hà
còn kho phong nguyệt nay đà rổng không
bụi đời khí thải tùm lum
trời trăng nhăn mặt, núi sông rùng mình

ngộ vậy ta
giấc chiêm bao cứ dài ngoằng
mộng mơ mà cũng lăng xăng thế này
bổng dưng trời lại sáng đầy
nước trong suốt đựng áng mây lửng lờ

tôi yêu
đất nước tôi. ờ thì phải yêu thôi
nếu phải thêm, thêm một chút yêu đời
chỉ có thế nên không thèm cự cãi
xin mọi người thông cảm chớ cười tôi

cứ thế
cứ thế từ đây cứ thế này
chơi cùng trăng gió với ngàn mây
lắng nghe con dế cao cao giọng
sông suối reo và xanh bóng cây

bơi xuồng qua sông cái
khi về lại với giòng sông
dưng không mà lại thầy lòng nhẹ tênh
mây trôi nước chảy mông mênh
và ta ta cũng bồng bềnh. ngộ a

buổi sáng
con gà ó o gọi sáng
con heo ủn ỉn trong chuồng
con chó vươn vai ủng ẳng
xanh cười còn vướng mù sương

buổi trưa
nắng rớt vào hiên mấy sợi
cũng long lanh cả hàng ba
gió cũng phất phơ mấy sợi
thì thầm cây lá bên hè

buổi chiều
mái tranh chưa buông sợi khói
giòng sông níu lấy ráng chiều
thuyền về đâu chèo vội vội
chim về đâu cánh liu hiu

buổi tối
trăng non khẽ khàng dọi sáng
sao hôm nhấp nháy bâng quơ
ánh đèn vừa tươm ngọn bấc
hương trà theo khói đòi thơ

mắt và môi

nụ cười phơ phất gió bay,

nước lăng tăng sóng cho đầy tiếng reo.

mắt hai con cứ trong veo,
liếc ngang một cái bay vèo hồn anh.
  
gió khuya
có cơn gió lộng ngoài hiên ấy
vách hở nên len một thoáng vào
thương nhớ chừng như ai đó gởi
cho nên lòng cũng thoáng nôn nao

đủ
ta khoái thơ, thơ một bụng
ta mê sách, sách một giường
trà khi khát cơm khi đói
tội gì mà phải bon chen.

phà tắc cậu
xuống phà là để sang sông
tai xì xịt máy, mắt mông mênh trời
gió đâu hương của đồng khơi
mang  mùi quê cũ bời bời lòng đây

cahobic
sáu mươi tuổi vẫn còn xinh
cớ sao lại để bến tình trống không
liu hiu con nước giữa giòng
không ai ghé lại rêu phong phủ mờ

năn nỉ
giòng sông xin mãi yên bình
bước chân xa xứ làm thành bến mơ
từ bây giờ đến bao giờ
có ai đó vẫn mãi chờ đợi ai


gió
mật đâu mà ngọt đến say
cho con ong múa suốt ngày thế kia
và cơn gió thổi bâng quơ
mãi đưa hương mật bay về mũi ong

xuân
thêm xuân thêm tuổi thêm già
và xuân thì vẫn mãi là mùa xuân
gieo vào ai chút bâng khuâng
hồng hoa, biếc lá và long lanh trời

ngồi ngẫm nghĩ
tôi ngồi tôi ngẫm nghĩ thơ
chừng như tôi rất lơ mơ với đời
tôi ngồi ngẫm nghĩ một hồi
thì ra tôi suốt  cả đời lu bu

tình cay
ớt tình cay ác thiệt, em
nhá vào một miếng tèm lem mặt mày
bụi đời trên lưng bàn tay
quẹt giòng nước mắt mặt mày tèm lem

mưa quê
vệt bùn nâu dính giò thời tuổi dại
giờ về tìm, tìm không thấy. buồn chưa?
ta già khú ngại ngần khi mưa gió
cọng cỏ buồn vàng úa đón cơn mưa

chiều quê
ráng lúi húi đổ qua từng khe lá
gió thì thào chi đó đến mênh mang
ta hấp háy tìm thơ thơ hổng tới
chắc là thơ còn đang bận lang thang

trưa
trên liếp cải, một cây còn sót lại
đang trổ hoa làm cho nắng trở vàng
con ong bầu bay qua rồi bay lại
và ai kia đang lau cặp kính làn

nhớ sông
nửa khuya điện cúp, nhớ sông cái
nghe sóng lao xao vỗ nóc mùng
ánh nến lập loè vài cửa sổ
ngỡ đèn hàng đáy bủa ngang sông

bụi bông trang sau mưa
mưa dứt hạt rồi và nắng hửng
khung trời trong suốt đến hiu buồn
lấp loáng ngoài sân mấy vũng nước
mấy bông trang đỏ giữa xanh ngần

mua lịch
tháng ngày là của riêng ta
chờ người mang tặng quả là dở hơi
cuối năm rảo bước rong chơi
ghé mua xấp lịch kính mời nắng xuân

phố
phố xưa xanh rợp hàng me
phố nay trụi lủi vĩa hè khô ran
làm người lạ giữa phố quen
ồn ào chi giữa chang chang nỗi buồn

hoa mua
cành hoa mua hái tặng em
biết đâu môi thắm dượm thêm chút hồng
nắng u minh rát váng phèn
mà em vẫn vậy cho phiền phức anh
  
  







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét