Đọc thơ Trần Nhân Tông và ngẫm nghĩ
Hai mươi mốt năm cốt nhục tương tàn,
hơn hai triệu người ngã xuống một cách lãng nhách. Và cũng ngần ấy gia đình ly
tán, nhân tâm chia lìa. Những tưởng khi tiếng súng dứt đi thì mọi thứ sẽ được cùng
nhau vun vén để nối lại một thứ cận nhân tình mà hơn bốn ngàn năm dân tộc này
chắt chiu lưu giữ mặc cho bão táp phong ba. Nhưng không phải vậy. Để bốn mươi
ba năm, nhân tâm vẫn tiếp tục ly tán, những nghĩa trang được phá đi, những
nghĩa trang khác được xây lên với hàng hàng lớp những bia mộ hữu danh hoặc vô
danh với những bộ hài cốt không nguyên vẹn mà còn lẫn lộn xương động vật, cũng
xuất hiện những nghĩa trang bia mộ xiêu đổ điêu tàn nằm trong cỏ úa, vắng bóng
khói hương. Người chết đã thế, còn người sống thì có biết bao nhiêu bà mẹ Việt
Nam Anh Hùng đang lịm dần trong cô đơn, khô nước mắt khóc chồng con đã chết,
bao nhiêu Anh Hùng Vũ Trang, Anh Hùng Lao Động đang thấm mệt vì vất vả lo toan
với cơm áo gạo tiền. Hơn ba triệu người vong gia thất thổ chạy ra nước ngoài
làm “khúc ruột ngàn dặm’ trong vòng tay bao dung của những người dưng, hàng
ngày đem mồ hôi, trí tuệ của mính ra đổi lấy bánh mì và đáp trả nghĩa ân của người
dung dưỡng và quặn lòng đau nhớ lại quê nhà. Người trong nước thì nhìn nhau ái
ngại. Cũng ngần ấy con người đang đi làm Oshin khắp cả năm châu bốn bể. đối diện
với không biết bao nhiêu tủi nhục ê chề
Bốn mươi ba năm cái chủ nghĩa lý lịch được sự tiếp tay của “học thuyết mèo trắng mèo đen” đã tạo nên một hình hài hoàn toàn trái ngược trong xã hội Việt Nam được gọi là hòa bình. Nếu mục đích tối hậu của Giáo Dục và Y Tế là dạy cho con người Học Làm Người thì, hiện nay cái mục đích ấy bị chuyển đổi thành Học Làm Tiền. Để khi kiếm được tiền thì trở thành Súc vật. Con người ta chà đạp lên nhau, hốt vét, quơ quào bất cứ thứ gì nằm trong tầm tay mà bất cần trúng trật, đúng sai. Và chúng ta nhận ra một VN nhà cửa, đường xá, xe cộ lộng lẫy, láng cóng, tinh tươm như hàng mã. người ngợm thì đỏm dáng vô tâm, nhưng có một bộ phận khác là cái liên minh công nông từng một thời oanh liệt được đưa lên tới mây xanh để đi tiên phong trong phong trào “hiến máu” đang bán lưng cho trời, bán mặt cho đất còng lưng thuế phí, bôi trơn và cơm thì lưng lửng, thậm chí lúc có lúc không, hệ lụy như thế nào thì ai cũng biết. Những quy ước xã hội (phong tục, tập quán, thói quen tốt, đạo đức, luật pháp) được kêu gọi tuân thủ và thực thi trông rất ư kín mít như tờ giấy quyến gặp mưa phùn.
Hậu quả của chiến tranh là thế. Không hiểu sau ba cuộc kháng chiến chống Nguyên Mông thành công, xã hội thời Trần có như thế này không mà vua Trần Nhân Tông lại rất khao khát Hòa Bình, Người đã đưa công chúa Huyền Trân làm chuyến hành phương Nam, sai Đào Tử Kỳ sang phương Bắc dạy cho Hốt Tất Liệt hiểu như thế nào là “Ức Vạn Niên Xuân “
Bài thơ dưới dây, ngôn từ diễm lệ, hình tượng rất lãng mạng nhưng lột tã cái đau đớn vô tận của con người trước hệ, hậu quả của chiến tranh. Nhưng không vì thế mà Người và nhân dân của Người chùn bước trước quân thù.
閨怨
睡起鉤簾看墜紅,
黃鸝不語怨東風。
無端落日西樓外,
花影枝頭盡向東。
黃鸝不語怨東風。
無端落日西樓外,
花影枝頭盡向東。
Khuê oán
Thuỵ khởi câu liêm khán truỵ hồng,
Hoàng ly bất ngữ oán đông phong.
Vô đoan lạc nhật tây lâu ngoại,
Hoa ảnh, chi đầu tận hướng đông.
Hoàng ly bất ngữ oán đông phong.
Vô đoan lạc nhật tây lâu ngoại,
Hoa ảnh, chi đầu tận hướng đông.
Trần Nhân Tông
Nỗi oán khuê phòng
Thức sớm vém rèm, hoa rụng khắp
Giận cơn gió bấc tiếng chim không
Ráng xô từ phúa lầu tây ấy
Đổ bóng chối hoa đến tận đông
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét