TIẾNG THÌ THÀO
CỦA NHỮNG GIÒNG SÔNG
Bất cứ một người phương Nam nào cũng vậy, khi họ sinh ra là có ngay
một giòng sông chào đón họ và suốt cuộc đới họ lênh đênh trên những giòng sông.
Cái thú vị và dễ thương nhất của những giòng sông ấy dù nhỏ, dù lớn cũng ít khi
sóng gió ồn ào. Giông bão có thổi qua thì thoáng chốc sau là thì thào sóng vỗ
chỡ trăng, chỡ nắng, chỡ câu hò và tất nhiên chỡ cả ân tình. Tôi sinh ra và lớn
lên như thế trên con sông Cái Lớn, đã đi qua sông Hậu sông Tiền, sông Đồng Nai, sông Vàm
Cỏ... và không biết cơ man nào là kênh rạch. Tôi nghe sông thì thào, người hát hò
đối đáp và cả những bom rơi đạn réo hơn 20 năm của cuộc nội chiến tương
tàn. Để cuối cùng tôi nghe được giòng sông hát. Những tiếng hát vô ưu. Có và
chừng như không có.
Và tôi chìm trong tiếng thì thào cũng của những giòng sông
ĐÊM
NGHE TIẾNG ĐỘC HUYỀN TRÊN SÔNG
Tiếng
độc huyền rơi mấy giọt thu
Cho
vầng trăng xế dượm phai màu
Bãi
xa xao xác sương đang đậm
Nhà
trống tuềnh toàng gió quyện sâu
Ngọn
sóng lơ mơ khua bóng nước
Vầng
mây lãng đãng ngóng giang đầu
Mấy
nỗi cảm hoài như réo rắc
Đàn
rơi mấy tiếng mấy niềm đau
BUỔI CHIỀU
VÀ GHE THƯƠNG HỒ
Bìm bịp kêu, nước lớn mênh mông,
Buôn bán không lời chèo chống mỏi mê
Gió sông mấy ngọn lạnh lùng ghê
Câu hò vang vọng, làm đau tê sông chiều.
Nhịp nhặt khoan, đưa đẩy mái chèo,
Bến bờ nào đợi, tiếng reo nào chờ?
Cứ nổi trôi, một kiếp thương hồ.
Bến mua bán ghé. Bến chờ đợi không.
Để bóng chiều rơi xuống giòng sông.
Nghẹn câu vọng cổ cay lòng quạnh hiu.
SÔNG TRĂNG
Ánh sáng mang mùi trăng thì thào ngọn sóng
Ánh sáng mang mùi xanh hàng dừa nước ngút ngàn
Nắng chỡ theo mùi hoa lau trăng trắng
Thuyền đưa hương em theo muôn nẻo phiêu bồng
Và trái tim anh mang theo mùi xa xứ
Mà anh thì không biết mình phải đi đâu, đi đâu
Chắc có lẽ là mãi mê tìm nỗi nhớ
Khi biết ra ngu thì trắng bóc mái đầu
Để khi về nghe giòng sông vắng lặng
Dù ghe xuồng vẫn đi lại xôn xao, xôn xao
Tìm bến bờ ta, đến rong rêu cũng mất
Sông mênh mông buồn ta ghé, ghé nơi đâu
Thôi thì thôi dầu gì chân cũng mỏi
Cứ ghé đi, nơi ghé là bến bờ
Mùi cũ càng cũng chừng như hóa mới
Khi nụ cười làm rớt lại câu thơ.
VÒNG TAY
Tôi ôm hết đất trời và mơ mộng
Có vầng trăng sáng cả những ba mươi
Và thêm những vầng mây trôi lãng đãng
Những vì sao xanh lấp lánh khung trời
Tôi đắm đuối ôm giòng sông Cái Lớn
Những đồng xanh ngan ngát suốt đôi bờ
Sóng sông xanh, sóng lúa vàng rợp nắng
Ôm gió chướng về rãi khắp cơn mơ.
Tôi ôm cả làng quê thời tuổi nhỏ
Ngai ngái mùi rơm rạ với phân trâu
Cây đa với mái đình loang ngói đổ
Cái Mới bây giờ thương nhớ biết bao
Nhiều thứ lắm tôi ôm không mỏi mệt
Đất nước tôi với ước vọng đi cùng
Nhưng tôi đứng lẻ loi nhìn ngắm mãi
Cất bước bao lần chưa đến được Thăng Long
Những khi đứng một mình tôi ngẫm nghĩ
Thôi thì ôm ai đó để sẻ chia
Một đứa cháu hay một người bạn cũ
Hay người yêu từ thuở mịt mù kia
Nhưng con cháu thì mỗi phương một đứa
Bạn bè xưa thì mỗi hướng một thằng
Gặp người cũ thì tay chân tê cóng
Lạnh lòng tôi. Hơi ấm ở đâu chừng
Rồi gặp nửa thương yêu ngày tháng muộn
Nên nụ cười chỉ thơm ngát câu thơ
Chút hơi ấm lại về trong giấc ngủ
Và vòng tay ghì siết một cơn mơ
Chỉ có thế. Thôi bằng lòng như thế
Dẫu sao thì có chút để yêu thương
Người vẫn mãi trong tôi bằng thơ thẩn…
Mạch lơ thơ nụ cười cứ khơi nguồn.
Tôi nhìn ngắm vòng tay tôi nhỏ bé
Khẳng kheo gầy ôm sao khắp nhân gian
Một hơi ấm chỉ ôm vào giấc ngủ
Tôi hỏi lòng. Lòng tôi bảo “ Đừng than “
Rồi có lúc tôi nâng lên chén rượu
Cả đất trời sóng sánh ở trong veo
Cũng có cả nhân gian và em nữa
Một mình êng tôi. Tôi uống hết vào
Hương nồng ấy làm vòng tay ấm lại
Thôi thì thôi cứ ôm hết vào lòng
Hương cuộc sống sao nồng nàn quá đỗi
Thôi thì thôi cứ uống tiếp vài chung.
Tôi cũng biết tấm thân này cát bụi
Rồi một ngày cũng phải trở về thôi
Chắc có lẽ phải mang về bên ấy
Chút hương nồng còn vướng ở đôi tay
BỐN MÙA THƯƠNG NHỚ.
Viết cho Lưu thị Lý
Đổ thu vào mắt trong veo
Cái nhìn bén ngót làm èo uột anh
Cái mê mẩn nặng cái tình
Ánh xuân xanh đã làm thành hương hoa
Anh đi khắp cõi ta bà
Tấm thân nhẹ hổng gọi là vì yêu
Hè sang đổ ráng xuống chiều
Ráng vàng, ráng đỏ cũng liu hiu lòng
Ai tuôn se sắt vào đông
Anh tìm hơi ấm phủ trùm áo em
Thơ thì vẫn viết thâu đêm
Chẳng qua là tại vì em ấy mà
Em cười chi héo bông hoa
Em nhìn chi để sáng lòa đường anh
Ngàn năm chỉ có khối tình
Anh ôm ấp mãi nên thành lơ mơ
Giữa đời anh phất anh phơ
Yêu em hổng biết bao giờ mới xong
VỀ PHÍA BÊN KIA SÔNG
- Cứ dõi mắt trông vời về bên ấy
tiếng thở dài nối gió cuốn buồn đi
sóng chấp chới
trêu người
bờ bến quạnh
hồn ngu ngơ lặng lẽ nhếch môi cười
- Trăng lỏn lẻn nấp sau mây lờ lửng
nghiêng mắt dòm
đổ sáng xuống cơn mơ
lảng đãng bước mộng du
ngờ nghêch
thả hồn vào rông rãi mấy câu thơ
- Niềm hạnh phúc gởi theo về bên đó
thơ hơi buồn mà khoan khoái vô song
vẫn như thế
đôi ba giòng cũng được
hốt nhiên trời trong
hốt nhiên nắng hồng
- Bàn chân cứ long rong nời chẳng biết
bồng bềnh mơ, bồng bềnh cỏ non xanh
bồng bềnh cơn mưa
lay phay
thương nhớ
bồng bềnh em trong trái tim anh
- Theo về bên kia một trời trong sáng
còn lại chân trần in dấu khắp bên đây
sông đôi bờ
anh chạy rong một phía
thơ lại theo về bên ấy
tung bay
MÌNH ƠI! ANH CŨ KỸ
Mình yêu nhau mà chiến tranh không chịu
Đẩy xa ra mỗi đứa một phương trời
Em vẫn vậy và anh thì lang bạt
Một đợi chờ, một ân hận khôn nguôi
Nhưng nỗi nhớ nỗi thương thì thật lạ
Những cái tên ngồ ngộ của ngày xưa
Móng Chim, Nàng Kè, Nàng Hương, Trắng Tép…
Nếp Mù U, nếp Đuôi, nếp Bông Dừa…
Những hạt lúa của một thời quá khứ
Đã từng làm thơm ngát cả nhân gian
Theo mưa nắng hai mùa phơi phơi gió
Để bây giờ là nỗi nhớ mênh mang
Cánh đồng xưa chìm sâu vào ký ức
Mùi hương quê xa ngái tự lâu rồi
Cơn gió chướng nối hai mùa mưa nắng
Chỡ nặng theo anh bao nỗi ngậm ngùi
Hạt gạo nhạt vì thiếu mùi nắng gió
Mà mang theo cái không phải hương quê
Cũng phải thôi, cái tên là mã số…
… với một mùi rất lạ. Urê
Có một khoảng rất riêng và nhỏ xíu
Hạt lúa mùa đầy ăm ắp hương mơ
Mái lá, khói lam chiều, cơn gió chướng
Vẫn mênh mang chất chứa cả ngày xưa
Vâng. Ở đó rất riêng và hạnh phúc
Mình cho anh đầy đặn một ân tình
Và cho cả một vầng trăng say đắm
Rồi thì thầm gọi mãi trái tim anh
Rất có thể anh mãi còn cũ kỷ
Có sao đâu? Anh yêu vậy bởi yêu mình
Mình mãi mãi y chang ngày hôm đó
Cái ngày mà hương tóc phả vào anh.
Cái hương tóc thơm thơm mùi nắng gió
Anh nôn nao chờ đợi nụ hôn đầu
Thoảng chút mồ hôi đượm mùi hoa cỏ
Gần năm chục năm rồi. Ôi quả thật là lâu
22.11.2004
ĐÀNH PHẢI NHỜ EM
Có phải thơ chìm sâu trong nỗi nhớ
Nên chi anh đi suốt lối mơ màng
Và em mãi nụ cười mim mím ấy
Và mây ngàn cứ thế bay lang thang
Đời vốn dĩ chông chênh như giấc mộng
Mơ hồ qua ngày trắng với đêm đen
Hai con mắt mở ra nhìn trăm hướng
Trộn niềm vui với một chút xíu buồn
Giấc ngủ muộn khi mõi mòn thao thức
Những cơn mơ lại chấp chới theo về
Em cùng với những gì anh chẳng có
Đổ ngọt ngào ú ơ một cơn mơ
Ở nơi đó chưa bao giờ có bụi
Và nụ hôn không đắng bởi màu son
Trời trong suốt và bồng bềnh sóng vỗ
Thơ trong veo và nỗi nhớ sạch bon
Cây xanh biếc và hoa luôn luôn thắm
Bước chân đi sỏi đá cũng nồng nàn
Giòng sông chảy cánh bèo trôi ngan ngát
Đất và trời trong ấy cứ mênh mang
Nhưng rồi cũng phải rời cơn mơ mộng
Đường lu bu có một chút yên bình
Em cứ thế và cơn mơ cứ thế
Để anh còn có thể mãi là anh.
SÔNG TRƯA
Ngồi nghe sợi nắng rớt trên sông
Róc rách trôi xuôi thẳng đuột giòng
Ngơ ngáo vầng mây không dám ngó
Có hàng dừa đứng ngậm ngùi trông
Bờ cỏ rờn xanh lượn lượn quanh
Sông mang sợi nắng chảy cho đành
Xuồng con một chiếc nằm yên ắng
Người vắng nên xuồng cũng vắng tanh
Cơn gió đâu về, chiếc lá rơi
Lơ phơ mặt nước hé môi cười
Giật mình, con cá lòng tong nhảy
Giọt nắng theo giòng tiếp tục trôi
Lẳng khẳng chân cầu đứng ngó theo
Bóng soi chi một nỗi buồn hiu
Giòng sông vẫn vậy mà không vậy
Trưa đã dần nghiêng dượm bóng chiều
CON ĐƯỜNG
Con đường thuở nhỏ, đường quê
Dẫn ra phố chợ, đưa về nhà xưa
Gập ghềnh bao đận nắng mưa
Đường Xuồng, Cái Mới đong đưa mây trời
Tháng mười gió chướng ru hời
Cái hương cốm dẹp ngọt lời… Mà quên
Phố phường ta một mình êng
Bon chen đến tóc bạc trên mái đầu
Mà chưa biết phải về đâu
Khi về lại sợ bùn nâu dính giò?
Chân giày chân dép ky bo
Nhớ thì cứ nhớ nhưng về thì… quên
Ngu chi mà cứ lênh đênh
Con đường còn đó, lềnh bềnh còn đây
BẾN RÊU XANH
Em nghiêng tai mà nghe con dế gáy
Mắt nhìn mây chờ đợi một cơn mưa
Một nụ hồng cho hoa ô môi nở
Bờ kinh buồn ngọn sóng chạy lơ ngơ
Em ngồi đó đợi ngày xưa trở lại
Khi người yêu chưa biết bước phiêu bồng
Trời run nhẹ như lòng em run nhẹ
Khi bàn tay nghịch ngợm chạy lung tung
Em ngồi ngắm bến cầu từ lâu lắm
Mướt rong rêu vì không dấu chân về
Em nghe thấy trái tim mình rêu phủ
Hình như là có một thuở đam mê
Và cứ thế ngàn năm em ngồi đó
Hai bàn chân ai cứ bước đi hoài
Tìm kiếm mãi giống gì không biết nữa
Giòng sông buồn nhiều lắm chiếc xuồng ai
SÔNG KHUYA
ngọn đèn chấp chới sông khuya,
cùng trăng sao ấy đi về có nhau.
mạn xuồng tiếng sóng lao xao,
tiếng đàn kìm dẫn ngọt ngào câu ca.
giòng sông vẫn cứ bao la,
xuồng con hai chiếc bơi ra bơi vào.
mặn mòi giòng nước xuơi mau,
đậm đà con cá, ngọt ngào con tôm.
đêm hè mát ngọn nam, nồm
đợi xuân, gió chướng thổi buồn bay xa.
lại đàn, lại cất tiếng ca,
không hoài lang nữa mà qua xuân tình.
vào ra đủng đỉnh lục bình,
lơi tay câu lưới chúng mình đàn ca.
BẾN ĐỢI
Ngồi nghe tóc bạc trên đầu
Bờ lau lách gió gọi sầu trên sông
Trong lau có một bến mong
Con thuyền tím ngát màu bồng phiêu hoa
Nụ xuân dần rớt mặn mà
Con thuyền vẫn cứ mù xa phương nào
Hè oi cho áo bạc màu
Con thuyền vẫn cứ phương nào mù xa
Vàng thu xao lá chân qua
Con thuyền vẫn cứ mù xa phương nào
Chớm đông gió chướng lao xao
Con thuyền vẫn cứ phương nào mù xa
Giọt sương đẫm ướt lời ca
Con thuyền vẫn cứ mù xa phương nào
Bốn mùa mãi chạy theo nhau
Và thuyền thì vẫn phương nào mù xa
Bến thở dài, bến thở ra
Ngùi trông tím ngát màu hoa phiêu bồng
QUA SÔNG
Giòng sông chảy miên man qua nỗi nhớ
Hai phía bờ viền ngát một màu xanh
Ta qua sông cũng miên man nỗi nhớ
Nơi gởi về là ngọn sóng lênh đênh
Chút quá khứ mù xa trong tâm tưởng
Đời nhỏ nhoi nên chi chẳng gọi là
Mà đã nhớ, một chút thôi cũng nhớ
Hoa phiêu bồng mãi tím ngát hồn ta
Sông không quên có một thời đau đớn
Và đời ta cũng lắm lúc chua lè
Nhưng sông vẫn mặn mòi giòng nước ấy
Vị mặn mòi làm nên cái tình quê
Ta cũng bớt dần đi bao khốn khó
Nhưng mỗi qua sông mỗi lượt ngậm ngùi
Rêu vẫn phủ xanh bao bờ bến đợi
Màu xanh buồn vì ai vẫn rong chơi
Bờ bến đợi thì người không trở lại
Người muốn về thì bờ bến không còn
Cho bao nỗi cô đơn trùm phủ khắp
Giòng sông buồn chở cơn gió héo hon
Ta ghé đâu trong những bờ bến ấy
Chẳng một nơi nào để bước ta về
Tình mỏng mảnh dần bay theo cánh gió
Dẫu lòng còn đau đáu mảnh tình quê
CHIỀU TRÔI TRÊN SÔNG QUÊ
Chiếc xuồng trôi sóng vỗ be lách tách
Lá dừa nước xanh cùng cơn gió ù ù
Ta nằm nghe vầng mây trôi lãng đãng
Dưới lưng êm đềm giòng nước lượn lờ ru
Quên hết lúc phờ râu vì cơm áo
Ta tìm về sông, nơi mẹ gởi câu hò
Để nghe lòng mình chạy quanh cơn gió
Để nhận ra mình không đến đỗi bơ vơ
Bỏ sau lưng những mê cuồng vì vui hão
Lúc tàn cơn chìm hút chốn đen ngòm
Giòng sông đón ta về bằng màu hoa tím ngát
Vén khung trời cho ta thấy mênh mông
Cứ như thế giữa lênh đênh sóng vỗ
Thứ lênh đênh không phải của phiêu bồng
Thứ lênh đênh ấy làm lòng ta dịu lại
Và tâm hồn chảy mãi một giòng sông
CHÁO KHUYA
Giả như lỡ bước ghé nhà
Trễ đò, trời tối khó qua sông về
Cá phèn em nấu cháo khuya
Mời ăn một tộ tê mê cả lòng
Mèn ơi. Xứ lắm muỗi mòng
Hớp nhanh ngụm nước giở mùng chun vô
Quá thương nên chẳng đắn đo
Bấm gan chui đại ai ngờ em ưng
Còn kê thêm gối cho nằm
Ấp a, ấp úng thì thầm cùng nhau
Giận đêm dài quá qua mau
Nhưng mà cũng kịp đưa nhau đi về
MỘT LẦN GHÉ LẠI
Lấp lánh em như vì sao nhỏ xíu
Trời thì gần mà em thiệt là xa
Nhìn thấy đó mà với hoài không tới
Giấc chiêm bao hình bóng cũng nhạt nhòa
Long lanh em lại gần thêm chút nữa
Giọt sương ngàn buổi sáng tiếp long lanh
Ai chấp chới làm vầng mây lãng đãng
Làm gió lượn lờ theo những chồi xanh
Rực rỡ em nụ cười đi qua ngõ
Biếc vào xanh những vệt cỏ ven đường
Chờ đợi cho gót chân trần êm mát
Khói lam mờ quấn quýt lấy nàng Hương
Mơ màng em như dìu dặt giòng sông
Chở vầng trăng về đến cõi mênh mông
Có một chiếc thuyền thơ bơi chẳng mỏi
Một tay bơi một tay trải tấm lòng
Dịu dàng em giữa cuộc đời ảo diệu
Người ghé qua chốc lát đã yêu rồi
Và cứ thế để thiên thu say đắm
Trái tim run lẫy bẫy nhịp con người
Em hiện có bằng nụ cười mim mím
Em hiện không bằng bí ẩn vô song
Giữa biển muôn trùng giữa ngòi nhỏ xíu
Giữa hạt cát và trời đất mênh mông
Chưa một lần chạm tay nhưng vẫn cứ…
Bởi triệu lần nhìn ngắm để vào mơ
Em lùa cả hương thơm vào nhịp thở
Đời say say đi vào cõi ngơ ngơ
Rồi từ đó tự nhiên mà thấu hiểu
Em lung linh trong khắp cõi diệu huyền
Yêu quá đỗi nên mở lòng rộng khắp
Đón em vào bằng tình ý sơ nguyên
Cám ơn nhé. Cái nơi anh ghé lại
Một đôi ngày và đã gặp được em
Và gặp được một tình yêu vạn đại
Ôi tuyệt vời những giai điệu trần gian
Đâu nhất thiết phải choàng vai vuốt tóc
Ngắm nhìn thôi cũng đầy ắp hương nồng
Đâu nhất thiết phải nói lời âu yếm
Thơ mượt mà cũng chảy suốt giòng sông
Anh cứ thế yêu trần gian mãi mãi
Bởi trần gian lấp lánh nụ cười em
Còn có cả hương thơm trong nhịp thở
Cõi thiên thu đã đầy ắp êm đềm
Nếu mai kia có rời nơi ghé lại
Anh mang về từng chút một hương em
Từng chút ấy chất đầy men say đắm
Cho linh hồn nhẹ đôi cánh. Bay lên.
VẦNG MÂY LƠ ĐÃNG
Anh rất muốn là vầng mây ấm
Nhưng chỉ là mây lơ đãng trôi
Anh sợ mây ầm ào giận dữ
Hay vầng mây trĩu nặng ngậm ngùi
Vầng mây ấm làm sao mà có
Anh không quen giận dữ ầm ào
Mãi ngậm ngùi chi cho buồn thế
Khi em cần một thứ xôn xao
Nên anh làm vầng mây lơ đãng
Bay bay qua ngày tháng mộng mơ
Ngày trời trong và đêm trăng sáng
Bóng chiều sang bay với cánh cò
Anh nhát hít sợ ngày giông bão
Sợ ầm ào mưa buốt thịt da
Sợ bóng mây trĩu buồn áo não
Nên đành làm thấp thoáng mây xa
Như thế là anh bay vô định
Dù anh yêu em đến không cùng
Đời có lắm gian truân anh sợ
Vầng mây anh mang đến bão bùng
Nên yêu em mà anh bay miết
Biết em buồn anh cứ lơ mơ
Bởi anh không là vầng mây ấm
Chỉ là mây lãng đãng mộng mơ
TUỔI SÁU MƯƠI ĐI TRÊN GIÒNG SÔNG CŨ
Tặng sông Cái Lớn
Giòng sông ấy tôi quen từ cái thuở
Lòng trong veo như nước cũng trong veo
Đèn xuồng câu như ngàn sao lấp lánh
Ánh trăng tuôn vào sóng dãy lụa đào
Giòng sông ấy tôi quen từ cái thuở
Hai bến bờ là hai chốn yêu thương
Nắng giát bạc trên muôn trùng sóng lượn
Gió và mây chu chuyển điệu vô thường
Sông vẫn cứ mênh mang và tôi vẫn
Thả hết lòng vào trong cõi ngây thơ
Tôi đi suốt hai bến bờ xanh ngắt
Nuôi lớn dần tôi trong những mộng mơ
Giờ nghĩ lại tôi giận mình khôn lớn
Bao nhiêu năm ngắm nghía một giòng sông
Thấy sông đau, sông buồn, sông bật khóc
Làm cho ai biết bao lượt nhói lòng
Sông thì vẫn ngàn năm không thay đổi
Cứ miệt mài chuyên chở những yêu thương
Chỉ có một mình tôi luôn thay đổi
Gió cùng mây… và tôi nữa. Thất thường
CHIỀU VỀ THĂM NHÀ CŨ
Đất mẹ giờ không còn mẹ nữa
Con về trời đất cứ chông chênh
Tấm bia lẹnh lẽo dăm hang chữ
Cỏ úa vàng pha mấy nỗi niềm
Hàng dừa chừng cũng thôi xann biếc
Và khoảng sân xưa cũng vắng rồi
Tất cả chìm vào trong ký ức
Tóc con dần trắng áng mây trời
Hơn chục năm rồi không có mẹ
Đời con vắng bặt những lời ru
Vòng tay quá khứ không quay lại
Nắng đổ mưa tuôn những nỗi sầu
Quê cha từ độ ba đi vắng
Manh áo phong phanh giữa chợ đời
Vườn cũ hiu buồn và vắng lạnh
Buổi chiều. Cơn gió lá vàng rơi
Mảnh ruộng sau nhà phơi rạ xám
Còn thơm loang loáng giọt mồ hôi
Một thời thành gạo nuôi con lời
Bờ mẫu còn vương dấu ngậm ngùi
Qua ngưỡng sáu mươi con mới hiểu
Khung trời côi cút mới buồn hiu
Chén cơm bát nuớc chưa mang trả
Một nén hương bay. Nghẹn bóng chiều
***
Giòng sông lơ đãng theo năm tháng
Bụi lục bình như cũng hững hờ
Ngọn cỏ úa vàng trên lối cũ
Ngọn cỏ úa vàng trên lối cũ
Chia cùng con một thoáng bơ vơ
HƯƠNG EM
Anh mãi nhớ chút xuân xanh ngày ấy
Em nồng nàn thơm ngát một làn da
Anh hít thở và trở thành không khí
Một mùi hương trên thân thể ngọc ngà
Em hữu xạ tự nhiên hương bát ngát
Làn môi hồng hơi thở cứ thơm thơm
Anh mang theo để thương và để nhớ
Để đắm say để quên những buồn buồn
Em cũng lạ thơm chi mà lắm thế
Đi mang theo gây nhớ lại quay về
Rồi mê đắm trong khung trời thơm ngát
Đến bây giờ già chát vẫn còn mê
Đã như thế mà mỗi khi gió chướng
Em pha vào và gởi đến cho anh
Người thì đông mà chỉ riêng anh nhận
Khi mùi xăng hắc ám phủ thị thành
Từ quyến rũ anh đọc hoài đâu đó
Để bây giờ nhớ quá mới ngộ ra
Nhan sắc với nụ cười và ánh mắt
Sẽ chẳng gì nếu không có hương pha
Tạo hóa ác hay là hương em ác
Anh chìm vào nơi ấy đến mê man
Nắng và gió đáp vào em. Chỉ thế
Giờ xa xôi anh mới thấy ngỡ ngàng
TRĂNG TẮM
* Cơn gió đẩy đùa mây bay chấp chới
Cho khẽ khàng trăng đáp xuống cầu ao
Ai múc trăng rồi đem đổ trăng vào…
Bồng bềnh cả vùng trời mê đắm ấy
* Ta chợt nghe tâm hồn run lẫy bẫy
Em tắm trăng hay trăng tắm bằng em
Ngực đầy hương hơi thở ngát trời đêm
Thân thể múa quanh vầng trăng mộng ảo
* Lẳng đôi vai trắng cả màu trăng áo
Đôi bờ mông cũng lấp lánh vầng trăng
Lấp lánh em hay lấp lánh cung Hằng
Mà trong suốt khối châu thân ngà ngọc
* Những sao xanh đậu vào trong ánh mắt
Món tóc lay ngơ ngẩn bóng sương ngàn
Cho long lanh đi suốt cõi mênh mang
Cánh tay múa tỏa nồng hương xa mãi
* Im lìm gió, lặng chìm cây đứng lại
Giữa chân ngà khép nép cổng truyền sinh
Ông trời gàn đã tạo hốt nhiên ghen
Khi ta ngắm, trăng và em vẫn tắm
* Tiếp tục tỏa diễm hương đi khắp khắp
Oi nồng tan, mát hóa một đêm hè
Rụng rơi dần những thế tục đắm mê
Chỉ còn lại em, ta và… Không biết
CANH CHUA CÁ ÚC
Cá úc nấu canh chua bần
Húp vào một muỗng tần ngần ngó em
Món ngon khéo nấu khéo nêm
Cay chua mặn ngọt êm đềm hương quê
Quyết ở lại đây không dìa
Dìa mà nhớ chết thì dìa làm chi?
Xin em cho ở lại đây
Giăng câu cá úc đêm ngày cùng em
VỀ XƯA
Tìm trong cổ lục thấy gì
Dấu xưa, lối cũ xanh rì rong rêu
Vầng trăng cổ độ liêu xiêu
Đổ mơ mộng để tình yêu thêm đầy
Tà tà muôn nẻo sương bay
Là đà muôn chiếc lá rơi rơi vàng
Giòng sông chuyển dịch mênh mang
Cánh buồm dắt díu con thuyền rong chơi
Hắt hiu tiếng sáo bên trời
Bao nhiêu năm vẫn vọng lời thiên thu
Ngàn mây trắng lượn trên đầu
Hạt mưa gọi đất nên câu tâm tình
Ta từ trong cõi vô minh
Về xưa tìm lại chút tình yêu chơi.
TRÁI TIM ẤY
Ánh mắt ấy làm khung trời trong lại
Và nôn nao lay động đến ngàn mây
Sáng và chiều nắng chừng như lóng lánh
Đêm và ngày chất ngất những mê say
Rồi nụ cười luôn làm nên đắm đuối
Những trang thơ đi suốt cõi xô bồ
Mùi phương cảo pha trong từng hơi thở
Làm hương xưa ăm ắp những cơn mơ
Những sợi tóc thơm thơm mùi của nắng
Gió mang về lấp lánh một nam phương
Trải ước vọng của một thời xưa cũ
Mang cuốc cày mở rộng một giang sơn
Trong trái tim đã làm nên ánh mắt
Dành cho trang giấy trắng một nụ cười
Dành cho đêm một mùi hương của tóc
Và dành thơm cho hơi thở cuộc đời
Trái tim ấy bình yên và trong suốt
Dành riêng cho chiêm ngưỡng một yên bình
Lời bày tỏ gởi dần lên giấy trắng
Chi chít tình chi chít nỗi lòng anh
SÔNG THƠ
Giòng sông thì có hai bờ,
Cây xanh hai vệt, bến chờ trăm nơi.
Thuyền đi qua vạn nẻo đời,
Gần hay xa cũng nhớ lời bến xưa.
Ta bơi trong giòng sông thơ,
Mà nơi hò hẹn. Bến bờ mông lung.
Khi yên ắng, lúc bão bùng,
Chơi vơi một chiếc thuyền không có gì.
Bập bềnh con sóng thuyền đi,
Ghé qua trăm bến; bến này, bến kia.
Ngày mưa, ngày nắng, trăng khuya,
Bến người trăm lượt; bến về lại không.
Trăm năm cứ thế bềnh bồng,
Gối đầu ngọn sóng trải lòng cùng thơ.
TRỤC TRẶC MỘT BÀI THƠ
Thơ vẫn cứ mượt mà như sông rộng
Mang nước đi làm xanh cỏ ven bờ
Nhưng cuộc đời sao quá nhiều trục trặc
Nên cam lòng phai nhạt những cơn mơ
BỐN NGÀN NĂM. LỜI RU CỦA MẸ
Mẹ ru lời mẹ Âu Cơ
Bốn ngàn năm điệu ầu ơ mãi còn
Mẹ là nước, mẹ là non
Mẹ đưa dìu dặt lời thương xuống đời.
Êm đềm giọng hát đấy thôi
Hòa hương lúa chín, hòa lời nương dâu
Dịu dàng như hạt mưa mau
Nồng nàn như nắng đón chào ngày Xuân
Uy nghi một thuở Triệu Trưng
Đãm đang khung cửi Ỷ Lan mượt mà
Mẹ là bông, mẹ là hoa
Sắc là làng nước, hương là yêu thương
Nhẹ lòng mẹ gõ tiếng chuông
Cầu cho chân cứng đá mềm đường cha
Bốn ngàn năm một sơn hà
Muôn cành lá biếc vạn hoa vẫn hồng
Nhớ thương ấp ủ trong lòng
Chăm chăm ấp lạnh quạt nồng cho con
Mẹ chưa hề biết nước non
Mà lời ru giữ quê hương cho đời
Dạy con hai tiếng làm người
Dạy cho con biết ở đời vậy thôi
Cuộc đời buồn, cuộc đời vui
Cứ âm vang mãi những lời mẹ ru
Đời con lắm lúc hèn ngu
Vì chưng quên những lời ru ngày nào
Làm toàn những chuyện gì đâu
Đến khi sực tỉnh lời ru lại về
Êm đềm cũng vẫn như xưa
Dịu dàng như gió đong đưa ngày hè
Mẹ là sông nước làng quê
Để con rửa sạch thói lề ngu si
Tấm lòng mẹ vẫn còn đây
Bỏ đường hư hỏng con quay lại rồi
Con về với mẹ. Mẹ ơi
Ngàn năm sống mãi trong lời mẹ ru
ÂN ÁI CÙNG MÙA XUÂN
Viết cho Lê thị Trung
Qua khung cửa nắng Xuân hồng đang tới
Gió Xuân nồng chấp chới mảnh rèm trong
Hương Xuân thơm trên khuôn ngực em hồng
Và anh đắm vào Xuân cho phải lẽ
Khi đắm say thì đâu còn biết biết nữa
Cái gì em, cái gì của mùa Xuân
Trời Xuân trong hay em cứ trắng hồng
Em thơm ngát hay hay hương Xuân ngào ngạt
Đám đuối nhau chìm sâu trong hoan lạc
Mà lối này ai cưỡng lại được đâu
Xuân và chúng mình hoàn lẫn trong nhau
Mặc cơn gió cười lung linh rèm cửa
Thì thào nắng mùa Xuân đang khe khẽ
Gọi bườm hoa hãy chấp chới thêm vào
Hai châu thân hoan lạc hóa dâng nhau
Giữa trời đất đầy Xuân mình ân ái
ÁNH MẮT PHƯƠNG NAM
Em buông ánh mắt bất ngờ,
Một trong suốt nắng một lơ mơ tình.
Nôn nao theo gió nổi lên,
Chỡ chuyên hồn đến mông mênh cội nguồn.
Băng rừng lội suối qua truông,
Hốt nhiên từ đó nỗi buồn vơi đi.
Đất phương Nam đã xanh đầy,
Bốn trăm năm đất nước đầy đặn thêm.
Người đời như đã hồ quên,
Và anh chợt nhớ nhờ em bất ngờ.
Dẫu rằng ánh mắt bâng quơ,
Cũng trong suốt dạ, xanh bờ cây xanh.
Yêu em như thế cũng đành,
Yêu vầng trăng cũ thuở hành nam phương .
Khối tình nặng một nhớ thương,
Tặng cho ánh mắt em buông bất ngờ.
BẾN SÔNG
Ngồi nhìn nắng chảy xuôi về biển,
Lấp lóa thuyền đi chở mộng nào.
Như gởi hồn theo con sóng nhỏ,
Nhịp chèo thong thả nước xôn xao.
Hồn xanh vẫn mượt trên cành lá,
Đón gió về đùa ánh nắng phơi.
Lãng đãng một vầng mây ngắm ngó,
Để giòng xào xạc cứ trôi xuôi.
Mấy bụi lục bình nghiêng ánh mắt,
Lơ mơ ghé lại bến rêu mờ.
Màu hoa tím ngát run theo nước,
Víu lại chân cầu thoáng ngẩn ngơ.
Riêng rả chừng như không vướng bận,
Ai ngồi im ắng giữa mênh mông.
Lòng riêng vẫn cứ lòng riêng ấy,
Bổng chốc làm thành một bến sông.
3.1.2015
GIÒNG SÔNG VÀ NGƯỜI NGHE SÔNG
Có những đận ngồi nghe cành lá hát
Và hương thơm thì cánh gió mang đi
Em có nghe nỗi bơ bơ chìm khuất
Chút dịu dàng quấn quýt ở quanh đây
Cứ như thế mà giòng sông hát mãi
Cho sóng mang ánh nắng đến vô cùng
Cho sóng mang vầng trăng đi khắp chốn
Cho mưa về trắng xóa cả mênh mông
Cứ như thế mà nghe con sóng vỗ
Không ầm ào mà thủ thỉ lời ru
Be xuồng cũng chừng như là đang ngủ
Bến bờ xanh dìu dặt những tình yêu
Cứ như thế mà nghe giòng sông chảy
Lượn lờ quanh ôm ấp những chân cầu
Chợt yên ắng như là đang ngẫm nghĩ
Về tấm lòng qua bao lượt nông sâu
Cứ như thế mà nghe cành lá hát
Như là nghe em ngọt giọng ru hời
Và như vậy ngàn năm giòng sông chảy…
Hoa phiêu bồng tím ngát cuộc rong chơi
Cứ mong ước tấm lòng mình như vậy
Như giòng sông đầy ắp những bao dung
Thôi cố gắng chút nào hay chút nấy
Hẹp té lòng thì sống cũng như không
NGẪM NGHĨ VỀ GIÒNG SÔNG
Ngồi ngẫm nghĩ về giòng sông của Hess
Như mọi giòng sông luôn đổi mới từng giây
Nhưng thiên thu thì giòng sông vẫn chảy
Chẳng không gian, không khái niệm đêm ngày
Siddhartha hai lần qua sông ấy
Không bến bờ, không chật hẹp, không mênh mông
Nước chảy xuôi thì thào sóng gợn
Thấu hiểu được gì hởi người qua sông?
Giòng sông ấy xa xăm, triết lý
Như là không có thực bao giờ
Giòng sông của tôi vẫn là như vậy
Nhưng từng phút từng giờ biết bao lượt đò đưa
Cả đất nước gần như dồn tụ lại
Cho giòng sông cặm cụi chảy về tây
Không triết lý chỉ có mồ hôi đổ
Thêm mặn mòi cho nước chảy về khơi
Và chuyên chở tôi qua từng nỗi nhớ
Khi lăng quăng lạc lõng bước chân đời
Giờ mỏi cẳng tìm về nghe con sóng vỗ
Giờ mỏi cẳng tìm về nghe hạt nắng rơi
Giờ mỏi cẳng tìm về nghe cơn gió hát
Giờ mỏi cẳng tìm về nghe ánh trăng trôi
Giờ mỏi cẳng tìm về nghe con cá lội
Giờ mỏi cẳng tìm về nghe chiếc xuồng bơi
Giờ mỏi cẳng tìm về nghe cơn mưa đổ
Nghe vầng mây lãng đãng bên trời
Vâng! Tôi đã tìm về…
… để nhận ra tôi.
QUÁN TÂM NGUYỄN HIỀN NHU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét