Sao Mà Buồn Thế
Ngày đôi lần phải về nhà, ra phố
Gặp phải người này, chạm mặt người
kia
Lại những lần vướng mưa chan, nẳng
đổ
Có khi là thao thức giữa canh khuya
Cũng cười cợt, ồn ào cùng ai đó
Cũng lắm khi phải cau mặt giận hờn
Mà chả hiểu những thở dài đánh sượt
Khi vẫn ở đây, nơi được gọi quê
hương
Kìa phường phố, những con đường hào nhoáng
Ồn ào xe tấp nập những người qua
Quần áo như nêm, giòng người như nước
Và ngổn ngang những manh rác phất phơ
Kìa làng quê lũy tre xanh đã vắng
Con đường làng im bặt tiếng ầu ơ
Những cánh đồng thiếu xanh vàng, đầy nắng
Những bụi bùn làm loang lỗ, cơn mưa
Những va chạm, thiếu một lời xin lỗi
Bao đổi trao vắng bặt tiếng cám ơn
Ai cũng gấp và ai ai cũng vội
Nhưng thừa hơi, rổi rãi để giận hờn
Những láo toét lên ngôi từ lâu lắm
Dư phấn son để chuốt lục, tô hồng
Chút thành tích thì hét lên như sấm
Chẳng có gì cũng chém gió lung tung
Mỗi một đận xuân về là hét tướng
Đốt pháo hoa để dân ngắm quên nghèo
Hốt ngoại hối ngàn dặm xa khúc ruột
Xây dựng lu bù để rút ruột ra tiêu
Trên cao cao là bầy tư bản đỏ
Bên dưới thì lúc nhúc xã hội đen
Trộn vào nhau làm banh chành đất nước
Lũ ngu dân như tớ. Khiếp và hèn
Chỉ buồn thôi liệu có làm nên chuyện
Chỉ giận thôi cũng chả được điều gì
Tỉnh giấc lại mới thoát cơn nguy biến
Mở mắt nhìn mới thấy được đường đi
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét