CHIA NHAU CHO ĐỦ MẶN MÒI
Anh nông dân nuốt vào lòng nước mắt
Lúa mênh mông, ba ký có mười ngàn
Bọn dọc chơi, gần bốn mươi triệu đồng lương tháng
Bị đày ngồi trong phòng máy lạnh mà run
Chị công nhân hầm lưng trong nhà xưởng
Lương mỏng tang vèo một phát là xong
Đã lắm bận cơm tăng ca nôn ói
Như anh nông dân nuốt nước mắt vào lòng
Những đứa bé tuổi đến trường đang rao vé số
Bán cho đời chút hy vọng mong manh
Các em cũng có mong manh hy vọng
Bán hết, bữa cơm chiều hy vọng có canh
Thằng cha chạy xe ôm đang ế khách
Ngồi ngó quanh, muốn chửi đổng chẳng còn hơi
Con mẹ bán hàng rong đang ỏng ẹo
Vĩa hè trưa điệu vũ mượt mồ hôi
Chàng ngư phủ xuống tàu ra biển lớn
Đùa với phong ba, giỡn với thủy thần
Chưa hết niềm vui, gặp bầy tàu lạ
Lưới te tua, ghe cộ cũng banh chành
Cuộc sống cứ oằn đi như thế ấy
Hiện tại buồn, tương lai cũng buồn thôi
Ở chung quanh lại là đời sống khác
Cứ vang lên khả ố những giọng cười
Rồi đâu đó có những bông hoa nở
Lẻ loi thôi mà rực rỡ phố phường
Chưa kịp tỏa hương lại sáng bừng tù ngục
Nụ cười vui chưa kịp nở lại ngừng
Ôi đất nước của mình sao thế ấy
Quỷ và người cứ đối mặt bao năm
Quỷ vẫn cười và người thêm héo úa
Hởi trời ôi lịch sử bốn ngàn năm
Anh mang niềm đau từ Nam Quan, Bản Giốc
Chân chị đỏ bầm bùn bauxit Tây Nguyên
Bác đau đáu nhìn Hoàng, Trường Sa dậy sóng
Chú ngồi ở Grival mà mất biệt Sài Gòn
Người ở Kỳ Cùng, người sông Cái Lớn
Kẻ Lý Sơn, kẻ ở tận Tây Nguyên
Anh ở Bạc Liêu, em nơi Thanh Hóa
Và cả những con người làm kiếp tha hương
Thôi ngồi lại với nhau nâng lên ly nước mặn
Múc từ biển Đông chia cho đủ mặn mòi
Để triệu triệu tấm lòng trào lên ngọn sóng
Quét cho tinh, rửa cho sạch bụi đời
Lê Thường Dân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét