Mình
ơi! Gió Chướng Về
Mình
thổi vào đời anh cơn gió chướng
Khi
cá trên đồng trữ mỡ về đìa
Mùa
giáp hạt lao xao niềm hạnh phúc
Khói
lam chiều ngan ngát tỏa đường quê
Gạo
trắng tép Mình nấu cơm ngọt lịm
Mênh
mang, mênh mang. Thơm phức hương đời
Cái
đấm ấm đong đầy trong ánh mắt,
Vị
ân tình mãi ngòn ngọt trên môi
Ui cá rô kho mặn mòi tươi lát ớt
Đỏ thắm môi, tình thêm ấm và nồng
Giọt mồ hôi, hơi vợ chồng quen thuộc
Con chim quyên đáp xuống trái nhản lòng
Canh đọt choại Mình nêm con mắm sặc
Chấm nước mắm đồng đầm đậm hương quê
Thứ đặc sản giản đơn ngon muốn chết
Đi gần, đi xa hễ nhớ phải quay về
Những bông lúc sau nhà đang lã ngọn
Cứ đong đưa theo cơn gió giao mùa
Mình cũng thế, thả hương vào trong gió
Mái tóc dài đong đưa… đong đưa
Nếp nhà lá làm buổi trưa mát rượi
Mà lại đem nồng ấm lúc đêm về
Trăng gió mãi thì thào cùng với lá
Như vỡ chồng mình thủ thỉ canh khuya
Nhớ món ăn hay nhớ Mình. Hổng biết
Bởi khi về là có đủ tinh tươm
Ăn ngon miệng và ngủ trong say đắm
Chung quanh Mình cái gì cũng thơm thơm
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét