MỘT THUỞ HÒA BÌNH
Tôi
đã đi qua một thuở chiến tranh
Tôi
đang đi qua một thuở hòa bình
Đang
cố quên đi một thời chết chóc
Với
ước vọng rằng đời trở nên xanh
Tôi
đã đi qua một thuở chiến tranh
Tôi
đang đi qua một thuở hòa bình
Đang
cố góp tay xóa mờ đố kỵ
Để
cho vầng trăng soi sáng đường tình
Tôi
đã đi qua một thuở chiến tranh
Tôi
đang đi qua một thuở hòa bình
Đang
tập quên đi những điều không thật
Để
đường về quê rợp bóng cây xanh
Tôi đã đi qua một thuở chiến
tranh
Tôi
đang đi qua một thuở hòa bình
Đang
tập tành làm những điều đẹp đẽ
Để
gió chướng về háo hức hoa xuân
Tôi
đã đi qua một thuở chiến tranh
Tôi
đang đi qua một thuở hòa bình
Bao
nhiêu năm rồi. Đêm đêm chén rượu
Nhớ
lại bạn bè một thuở linh đinh
Đứa
mất đứa còn, đứa xa vạn dặm
Còn
nhớ gì không thân phận chúng mình
Đứa
chết không yên tấm thân cát bụi
Đứa
sống cúi đầu ngắm vệt cỏ xanh
Tôi đã đi qua một thuở chiến
tranh
Tôi
đang đi qua một thuở hòa bình
Bao
nhiêu năm rồi. Đêm đêm chén rượu
Một
mình nâng ly đau nhói phận mình
Tôi
đang đi qua một thuở hòa bình
Hơn
bốn muơi năm chỉ có tôi quên
Trong
khi người ta vẫn luôn nhắc nhớ,
Nhắc
nhớ hơn thua nhắc nhớ giận hờn
Tôi đang đi qua một thuở hòa bình
Người ta vẫn còn chưa sợ chiến tranh
Người ta vẫn còn chưa sợ chiến tranh
Vẫn
còn chưa quên những thù hận cũ
Ai
sống cùng ai một thuở hòa bình?
Tôi
đang đi qua một thuở hòa bình
Hơn
bốn muơi năm tóc chẳng còn xanh
Nhìn
thấy mọi người sống trong trắc trở
Còn
nhớ rằng đây một thuở hòa bình
Hơn
bốn muơi năm tóc chẳng còn xanh
Mơ
ước mọi điều đều như không thật
Ai
sống cùng tôi một thuở hòa bình
Tôi
đang đi qua một thuở hòa bình
Hơn
bốn muơi năm tóc chẳng còn xanh
Một
thuở hòa bình giở từng trang sử
Hậu
sinh ghi nhiều điều quá linh tinh
Chuyện
của ông cha từ ngàn năm trước
Tốt
xấu đủ đầy để lại hậu sinh
Chọn
để sống theo chớ đâu phải sửa
Cho
đúng cho sai theo ý của mình
Tôi
đang đi qua một thuở hòa bình
Nhưng
vẫn còn nghe vang vọng chiến tranh
Người ta vẫn nhai tự hào chiến thắng
Người
ta vẫn đang tự dối gạt mình
Đất
nước từ lâu không còn tiếng súng
Ai
thắng ai thua chuyện đó đã đành
Người
người nhìn nhau vẫn còn đố kỵ
Dù
đang đi qua một thuở hòa bình
Tôi đang đi qua một thuở hòa bình
Trời
thì vẫn xanh, cây lá vẫn xanh
Hơn
bốn mươi năm lòng tôi vàng úa
Nhìn
ra cuộc đời, đời vẫn mông mênh
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét