Những Bài Thơ Cũ
Đọc lại thơ mình ngày xưa,
Nghe
vừa ngô ngố lại vừa ngu ngu.
Nghe như là cái gì đâu,
Con
đường nắng dãi mưa dầu còn xa.
Cho nên lối nào cũng hoa,
Lối
nào cũng gấm như là thiên thai.
Niềm tin đem chẻ làm hai,
Tin
mình, tin cả những người chẳng quen.
Ôi lòng tin rất hồn nhiên,
Nên
thơ vẫn cứ điên điên khùng khùng.
Bây giờ tơi tả bão giông,
Nên
thơ thẫn cứ mãi lòng thòng ra.
Đọc lên vừa xót, vừa xa,
Nửa
là cay cú, nửa là lu bu.
Xưa ngu hay bây giờ ngu,
Quả
tình không biết làm sao bây giờ.
Giật mình tỉnh giấc. À mơ,
Bồn
chồn mong ước bây giờ là xưa.
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét