Đang buồn nẫu ruột kiêm thêm những bực bội vì lắm thứ tào lao phát ra bởi
những cái mồm thối làm cho cái FB hôi rình. Cộng thêm hàng loạt các blogspots
bị ERR - CONNECTION REFUSED. Đọc sách cũng chẳng được trang nào, táy máy tay chân gặp được bài thơ
cũ. Bổng dưng thấy coi được, vừa lúc mụ già ở nhà mang ra bình trà nóng. Khoái
quá. Gởi các bạn xem chơi.
KHÔNG PHẢI LÀ THI SĨ
Không phải là thi sĩ
Mà đi vào cõi thơ
Kể ra kỳ cục thật
Để làm chi vậy ta?
Đời dư thừa khốn khó,
Ngoài cái việc áo cơm.
Còn bao nhiêu là nợ,
Nợ đời, nợ bon chen.
Không nợ thì không được,
Không vay nhưng trả hoài.
Chút tiền tài hèn mọn,
Danh hão hờ loay hoay.
Ôi câu “ Nhập thế cục…
Là lăng quăng thế a.
Ta, thân còm mỏi mệt,
Đủ chuyện gần chuyện xa.
Hốt nhiên ta hiểu được,
Phải đi vào cõi thơ.
Chẳng mong làm thi sĩ,
Mong làm người mộng mơ.
- Vài câu… quên hết cả,
Những nỗi buồn xé gan.
- Giấc mơ dù không thật,
Vài câu… lòng bình an.
Đời ta luôn xấu hoắc,
Vẫn cứ như thiên đàng.
Ngôi nhà thì dột nát,
Ta chơi trò cao sang.
Vợ lằng nhằng, con nghịch,
Gạo chạy từng bữa ăn.
Điện nước cứ chớp bật,
Tháng ngày cứ lăng xăng.
Nhớ hoài chi cho mệt,
Thế nào cũng vậy thôi.
Khó nghèo hay sang cả,
Cùng bước qua cuộc đời.
Lúc nào mệt cứ mệt,
Rỗi rải mộng mơ chơi.
Dăm câu rồi khoái tỉ,
Nào có hại gì ai.
Giàu nghèo rồi cũng ngủm,
Sếp cũng hui nhị tỳ.
Hiền, ác đều đứt bóng,
Thôi tà tà mình đi.
Mỗi bước, vài mơ mộng,
Dăm ngày đôi ba câu.
Ngâm nga rồi quên tuốt,
Chớ thi sĩ gì đâu?
Trên đời còn một thứ …
… mà lắm khi hay quên
Hổng biết ai còn nhớ
Gọi là “anh và em“
Trên đời còn một thứ …
… được gọi là chân thành
Hổng biết ai còn nhớ
Gọi là “em và anh “
Em, anh là mây gió,
Là hoa thắm lá xanh.
Là trời cao biển rộng,
Là chút tình vây quanh.
Nhưng chỉ một tích tắc
Tất cả đều mịt mù
Chỉ một mình ta mộng
Mà mộng thì lu bu.
19.10.2010
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét