MƠ MỘNG TUỔI BẢY MƯƠI
Người ta bảo gìa thường hay triết
lỳ
Ôn
lại đời rút kinh nghiệm đúng sai
Ta
bảy mươi hỏi rằng gìa chưa nhỉ
Mà
tại sao cứ thủng thỉnh yêu hoài
Tuổi bảy
mươi rút ra gì được nhỉ?
Rút
mãi mà có được cái gì đâu
Cũng
vẫn cứ y chang ngày xưa ấy
Thấy
ai cười là tối lại chiêm bao
Cứ đứng đó chờ từng cơn gió đến
Chờ lá me mưa xuống để làm thơ
Vào trường cũ nhìn lá bàng xanh mướt
Thấy lá rơi lòng buồn ngẩn buồn ngơ
Cũng ngồi quán cà phê mà ngẫm nghĩ
Nhìn loanh quanh mà chẳng rõ một ai
Người thấp thoáng tròng kính làn nhấp nháy
Nếp y thường như lờ lững trong mây
Rồi còn nữa bao niêu điều trái khoáy
Mấy ông bành ky cứ làm bậy nói xàm
Phó thường dân nhìn nước non hao hớt
Bọn ngựa non thì phá xóm phá làng
Lão bức bối mà sức tàn lực kiệt
Mơ Lũng Nhai đốt duốc, chẳng còn diêm
Giận Tàu Khựa quậy đục ngầu biển đảo
Mà xếp gậy bên giường, thở dốc nằm im
Như thế đấy mà bảo gìa sao được
Ra phố thường mang theo nửa tuổi thôi
Nhưng chẳng phải cưa cụt sừng làm nghé
Mà giữ xuân xanh để sung độ yêu đời
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét