Suốt ngày hôm qua, nếm trãi một ngày Chúa Nhật như duy nhất trong
đời. Buồn vui lẫn lộn. Trong dó có xen lẫn phấn kích và buốt lòng. Một sự phân
rã nhân tâm làm cộng đồng dân tộc đang đùn dẩy quê hương càng lúc càng sát bên
bờ vực. Không ngờ cái ngưỡng “thất thất cổ lai hy” lại hóa thành “thất thất cổ
lai… rầu”. Lỗi ở ai? Có trời mà biết. Chỉ có ta biết được ta rầu. Mấy năm về
trước ta viết bài thơ này với cái hy vọng là để sống vui, sống khỏe, đừng nay
yếu mai đau làm nặng lòng anh em, con cái và bạn bè.
Nhưng… coi bộ không được rồi chăng (?!)
MACKENO
Cuộc đời đã chơi khăm ta lắm bận,
Nhưng không sao vẫn cứ thở đều đều.
Vẫn yêu mến cuộc đời và chén rượu,
Vẫn mộng mơ và thơ vẫn tuôn trào.
Cuộc đời xạo ta giữ lòng không xạo,
Yêu cành xanh và yêu cả lá vàng.
Vẫn thương lắm con ong bay lẫn thẩn,
Con chuồn chuồn đo mưa nắng nhân gian.
Khoái con dế râm ran ru đêm khuya
Hoà tiếng mưa tiếng gió sắt se về
Khoái vô kể con dã tràng xe cát,
Vẽ cho đời bao nhiêu lối mộng mơ.
Và thương lắm những ngày hè oi ả
Con cá rô háo hức mưa đầu mùa.
Và say ngất cánh đồng đầy gió chướng,
Say trăng ngàn và cả nắng ban trưa,
Ơ kià có hàng tre đong đưa gió,
Ai yêu ai mà kẻo kẹt đêm khuya,
Ơ kià có giòng sông trôi lửng thửng,
Hoa lục bình tím ngát một cơn mơ.
Và rất rất rất nhiều điều chưa biết,
Giữa mênh mông ta lục lọi mà chơi.
Trong từng vạt rêu xanh màu cổ độ,
Dấu điều gì cũng là một niềm vui.
Mặc kệ nó, ai chơi khăm cứ mặc,
Cuộc sống còn lăm lắm thú yêu thương.
Khoái không khí không có mùi gì hết,
Ta cùng ta thở nhẹ suốt con đường.
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét