Nước Mắt Quê Hương
Ly rượu đế của một thời binh lửa,
Bổng dưng thành giọt nước mắt quê hương.
Chiều buông xuống dừng quân nơi xóm nhỏ,
Chén đưa cay khơi giòng lệ tuôn tràn.
Đời cay cực anh em chung giòng máu,
Súng ai đâu mà đánh đấm ì ầm.
Máu đã đổ và hận thù lãng nhách,
Mẹ khóc con nước mắt mãi tuôn dầm.
Những giòng lệ cứ thì nhau tuôn chảy,
Lời nguyện cầu không dứt máu đừng tuôn.
Chồng vợ, mẹ cha, anh em, bè bạn,
Và khơi luôn cả hàng xóm láng giềng.
Nước mắt cay hay rượu cay. Không biết,
Chỉ có lòng là cay xót. Trời ơi.
Rồi đến khi chiến tranh không còn nữa,
Nước mắt vẫn rơi. Quê hương vẫn ngậm ngùi.
Bốn mươi năm. Tay cầm lên chén rượu,
Lòng rưng rưng thương kẻ mất người còn.
Hận thù. Kẻ đã quên, thằng thì khơi lại mãi,
Rượu vẫn cay lòng như nước mắt quê hương.
Bốn mươi năm. Tay cầm lên chén rượu,
Lòng rưng rưng nhìn rác ngập nước non.
Rác ngập phố phường, làng quê, sông biển,
Rác vướng víu luôn vào cả tâm hồn.
Ly rượu đế bổng dưng cay xé lưỡi,
Tê tái đầu môi vì những hóa chất Tàu.
Và nước mắt quê hương bao nhiêu năm rơm rớm,
Tiếng chửi thề làm tan nát lòng nhau.
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét