PHẦN III
CHƯƠNG X
NGỦ THẬP TRI THIÊN MỆNH ?
Đi vào cái tuổi năm tư
Vài sợi tóc trắng tưởng như mình già.
Mùa xuân đầy ngát hương hoa,
Mình như xuân vậy mà già được ư ?
Dẫu cho thêm nữa mấy mươi
Vẫn mùa xuân ấy nên như không già.
Ờ. Hôm nay hai mươi tám tết. Lại tết. Công việc
ngập đầu. Tôi còn phải đi thu nợ về cũng để trả nợ. Mười lần xách chiếc xe cà
tàng chạy suốt hai mươi lăm cây số từ Rạch Giá đến Bến Nhứt để lấy tiền làm
bảng hiệu cho một cây xăng, để nhận lấy mười cái hẹn lần sau. Hai triệu rưỡi.
Số tiền không nhiều nhặng gì so với bề thế của cây xăng, nhưng với tôi là khá
lớn. Ấy vậy, mà họ vẫn hẹn những mười lần. Đến lần thứ mười một cũng chẳng có
một đồng, mà còn hẹn tiếp. Tôi nỗi quạu. Thế là một trận cự cãi diễn ra. Cuối
cùng tôi nhận được một câu rất dễ nổi dịch :
- Ông có
giỏi thì gỡ bảng mang về. Tôi không có tiền.