Sáng
nay, bước ra đường, trời trong suốt và ánh nắng cũng trong, ly cà phê đầu ngày
hòa quyện cùng cơn gió chướng đầu mùa. Mặc cho những ồn ào lưu cửu của quán cà
phê, tôi lặng lẽ với những thú vị của riêng mình. Bao nhiêu bức bối của những
ngày qua tan biến cả.
Tôi
trở về nhà một trang Microsoft Word mở ra trắng tinh và Thơ đến. Ôi lâu quá rồi
thơ mới về cùng với chung trà bốc khói mà lại mang hơi hướm của…. em
MÌNH ƠI. GIÓ
CHƯỚNG
Cơn gió chướng
khẽ khàng qua khung cửa
Mang hơi đông và
tín hiệu vào xuân
Và anh nhớ cái
giống gì chẳng biết
Mà trong lòng
thì cứ bâng khuâng
Em gần xịt mà
chừng như xa mút
Chút hương bay
nhưng chưa đủ nồng nàn
Cười mấy nụ mà
chỉ là thấp thoáng
Cho nhớ thương
về như gió lan man
Đất phương nam
có hai mùa mưa nắng
Không rõ ràng
thu, chẳng rõ ràng xuân
Nhưng mà anh từ
thuở nào không biết
Nôn nao lòng khi
gió chướng vào đông
Trong mắt anh,
lá hình như thêm biếc
Mà môi em như
thêm chút phấn hồng
Và hơi thở thơm
mùi gì không rõ
Nên anh chìm vào
đôi mắt em trong
Cơn gió chướng
khẽ khàng qua khung cửa
Mang hơi đông và
tín hiệu vào xuân
Trăng tháng mười
dẫn mơ màng tháng chạp
Dắt thơ về trong
suốt một vầng trăng
Và anh cứ lang
thang trong gió chướng
Những gìa nua theo
đó cũng phai dần
Ngưỡng bảy mươi
nghe chừng như hóa trẻ
Và hương em…
cũng vậy. Thêm gần.
Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét