BÁN DẠ HÀNH
Ôi. Phố khuya buồn… hề, buồn quá đỗi
Ta đi tìm gì… hề, một vầng trăng
Và một vầng trăng… hề, không thấy nữa
Còn lại nỗi buồn… hề, lòng rưng rưng
*** *** ***
Đêm vào khuya ta chợt long rong phố,
Chói chang hàng cao áp xóa mờ trăng.
Nên bày biện những cảnh đời ngộ nghỉnh?
Khoắc khuya làm bao tổ ấm băn khoăn.
Những đống rác bên lề đường nhấp nhổm,
Phất phơ chào theo những chiếc xe qua.
Có cả những chiếc lá vàng héo úa,
Cũng lạc loài tàn rửa mấy bông hoa.
Người bới rác, trên mình manh áo rác,
Lục lọi trong thải loại của nhân gian.
Những bẩn thỉu hình như còn sót lại…
… một chút gì vui cho kiếp cơ hàn?!
Thấp thoáng áo dạ quang người hốt rác,
Tiếng chổi khua thao thức mặt đường khuya.
Cho phường phố đón ban mai sạch bóng,
Ai biết ai không trên lối đi về.
Đêm ngở vắng thế mà không im ắng,
Hàng ăn đêm thưa khách đến buồn buồn.
Thùng mì gõ mỏi mòn âm xực tắc,
Khàn tiếng rao gánh nằng nặng phố phường .
Và ai nữa dở hàng đêm trống vắng,
Giọt mồ hôi tránh luật lệ giao thông.
Ôi đêm mông mênh cho ngày chật hẹp,
Đêm người thưa, người thưa có mủi lòng.
Cứ lác đác ngược xuôi trên đường phố,
Những chuyến xe tất tả buổi chợ mai.
Những tươi ngon ẩn mình sau lớp bạt,
Mà lại không che chắn giọt mồ hôi.
Ai lơ đãng dưới hàng hiên ngắm ngó,
Tìm gì trong khuya khoắc chẳng im lìm.
Hay đang đợi người đi quên trở lại,
Hay như ta mất ngủ ngắm nhìn đêm.
Ai thẩn thơ ngồi yên nhìn khói thuốc,
Ngẫm nghĩ chi mà có vẻ ngần ngừ.
Khung cửa hé như mõi mòn chờ đợi,
Làn khói bay nằng nặng một ưu tư.
Trên cao cao những ngôi nhà lộng lẫy,
Lác đác đèn thao thức giữa màn đêm.
Giàu có thế, thiếu chi không ngủ được,
Trăn trở gì giữa nệm ấm chăn êm.
Ai ngon giấc hiên ngoài trên chiếu rách,
Nhà ở đâu? Ở đâu gọi là nhà?
Sao lại thế. Nếu mưa về gió đến,
Liệu có làm tàn lụi giấc mơ hoa?
Và đâu đó những nụ cười đú đởn,
Chân xỉn say quặt quẹo bóng trên đường .
Tàn thuốc đỏ theo gió đùa chấp chới,
Bước chân nào cũng có cái gì vương.
Thoảng trong gió cái ngáp dài thiếu ngủ,
Như hoà theo cái lạnh sắt se về.
Ta vẫn bước hỏi mình đi đâu vậy,
Ôi phố phường. Ôi ánh mắt đêm khuya.
Bước chân kéo ta dần qua phố vắng,
Nhìn bâng quơ. Tất cả phía sau rồi.
Đành quên vậy… Phố lào xào trăn trở,
Những lào xào như có cái gì rơi.
Cái gì rơi nào ai mà biết được,
Và hình như không phải một niềm vui.
Làm lan tỏa vướng vào người trên phố
Cứ lào xào hình như nỗi buồn rơi.
Nên còn ai chờ ai bên hiên vắng,
Ôi. Một người con gái tuổi đôi mươi.
Em son phấn không che cơn mệt mỏi,
Cũng bung ra không tươi tắn. Nụ cười.
Em nhìn ta ánh mắt buồn bén ngót,
Hắt hiu đèn lấp lóa nỗi xót xa .
Để kêu gọi những cơn tàn phá mới,
Chập choạng theo những cơn gió sa đà.
Em quá trẻ để úa tàn hương sắc,
Nét xuân tươi đời dập nát bao cành.
Ta già cỗi mà em không nhìn thấy,
Giọng hững hờ vô cảm ”Đi không anh?“
Sức ở đâu để mà đi đứng nữa!
Thôi mời em làm một cuộc tâm tình.
Ly café và một bao thuốc lá,
Đêm khuya buồn một hơi ấm mong manh .
Em ngồi kể ta nghe đời son phấn,
Giọng lạnh tanh mà lất phất ngậm ngùi.
Thật hay giả chỉ có em biết rõ,
Nhưng đời em thì liệu có gì vui ?!
Ta cũng biết có một điều chắc cú,
Là trong lòng em lắm nỗi lo toan.
Những nỗi lo không một ai hiểu được,
Nên mắt em mới ăm ắp u buồn.
Những miếng giấy mỏng tang em mong có,
Đem xác thân cho thiên hạ bào mòn.
Manh giấy ấy đổi cơm không lấp đủ ,
Vào cuộc đời theo ngày tháng héo hon.
Son phấn với áo quần thì không thể,
Làm cho em thêm rực rỡ hơn người.
Cũng chẳng đủ sáng thêm đời tăm tối,
Dù ánh đèn vẫn chấp chới không thôi.
Ta biết em cần một vòng tay ấm,
Cần đôi môi và hơi thở nồng nàn.
Cần cả những giản đơn từng ruồng bỏ,
Nhưng ánh đèn cao áp lại chói chang.
Những bàn tay đến với em nhiều lắm,
Những bàn tay kinh tởm đến không ngờ.
Những hơi thở đậm hơn mùi súc vật,
Xua vào em ngập ngụa những bơ vơ.
Son phấn, nước hoa, mồ hôi, nước mắt,
Rượu và bia và cả những dư thừa.
Cuộc truy sầu không mà như hẹn trước,
Ướt đẫm em rồi như hoa dưới cơn mưa.
Em lếch thếch men quanh bờ sáng tối,
Hất mặt lên khỏa lấp nỗi muộn phiền .
Ai ai đã đưa tay rồi rụt lại,
Mỗi một lần, lập bập nỗi đau riêng.
Em đã đi qua cuộc đời muôn lối,
Trăm gian nan chưa được một đắm say.
Vất bỏ hết những đọa đày đi nhé,
Nắng mưa vào cay xót sẽ dần phai.
Biết đâu mưa sẽ làm chồi non hé,
Và một ngày lá sẽ biếc màu xanh.
Những sợi nắng sẽ làm đôi má rám,
Nhưng trong tim lại ấm chút ân tình.
Chút tình ấy nhỏ nhoi nhưng vẫn thắm,
Và em ơi. Cần thiết biết nhường nào.
Trong sâu thẳm buồn đau xin hãy cố ,
Xóa đi em. Giành lại những xôn xao.
Nếu mãi thế phố khuya buồn thêm mãi,
Xin nghe ta đừng đổ tiếp ngậm ngùi.
Hãy cắn răng bước dần qua lối khác,
Dẫu thế nào cũng có tí vui vui.
Ly café một lần mời em vậy,
Không phải là một thái độ galant.
Cũng chưa hẵn tấm lòng đêm khó ngủ,
Chẳng qua là ta tìm một vầng trăng.
Những lời này chẳng làm nên câu chuyện,
Liệu có chia sẻ được một đôi điều.
Ta mòn mỏi, già nua và rối rắm,
Ly café, bao thuốc lá. Buồn hiu.
Ly café của em đà cạn hết,
Nhưng của ta nguội lạnh giữa đêm vơi.
Điếu thuốc em thì lại ham hố cháy,
Điếu thuốc ta lặng tỏa khói ngậm ngùi.
Em chờ đợi ta đưa đi đâu đó,
Ta thẩn thờ nhìn đêm sâu lặng thinh.
Bình nước cạn chỉ một mình em uống,
Ta lơ ngơ ngẫm nghĩ, lơ ngơ nhìn.
Em đi mãi trong đêm nên đã thấy,
Bao cảnh đời lấp lóa những chua cay.
Nhưng phía trước còn có vài hơi ấm,
Biết đâu chừng cũng có chút nồng say.
Ta thầm mong một khi em ngó lại,
Sẽ tìm cho mình một lối lại qua.
Trên lối ấy có một con chim hót,
Và sẽ sàng cỏ dại lại đơm hoa.
Ta nghe nỗi niềm em như gió thoảng,
Từ tai này bay tuốt qua tai kia.
Dăm mười phút cho em rồi quên mất ,
Quá nửa đêm bức rức bước quay về.
Ta cũng muốn nói cùng em đôi chuyện
Nhưng nỗi buồn thì ai nấy riêng mang.
Đời làm hay ta tự mình thất bại,
Chưa bao giờ ta rời lối lo toan.
Ta vẫn đứng bên lề mà ngắm ngó,
Lòng yêu thương bị gian khó bào mòn.
Chút còn lại ta thương mình không đủ,Thì làm sao mà chia sẻ cùng em.
Cuộc đời này có hai bề sáng tối,
Tấm lòng người thiện ác khó cân phân.
Lời vốn ngọt. Nhưng lòng sao thấy đắng,
Đêm phố phường vì thế cứ phân vân
Thôi thì thôi. Đường ai thì nấy bước,
Chỉ mong sao em đừng có lụi tàn.
Tấm lòng ta cũng xin đừng vàng úa ,
Và bao người đêm khuya khoắc lang thang.
Thôi nhé em. Đừng làm đêm thêm ướt,
Đứng lên đi lau mắt lại cho trong.
Rồi rửa sạch phấn son trên môi má,
Ngước mặt lên, cười cho nhẹ tấm lòng.
Ta đi rồi, em còn ngồi nán lại,
Lời tự tình im ắng đáng gì đâu .
Em mai sau thế nào ta hết biết,
Lối em qua cứ ngập ngụa âu sầu.
Thì ra phố vẫn không bao giờ ngủ,
Mắt thâu đêm chăm bẩm những manh đời.
Ta chợt thấy lòng mình sao đến lạ,
Người và người trong đêm vắng chơi vơi.
Đèn vẫn cứ sáng choang bao ngóc ngách,
Phơi bày chi từng góc nhỏ bi hài.
Bi thì bi nhưng hài cay cay mắt,
Nụ cười thì cũng chỉ gượng mà thôi.
Cay cay mắt thương ai hay mất ngủ,
Dù thế nào thì cũng cứ cay cay.
Những chiếc lá già nua rơi lảo đảo,
Để chút buồn vướng lại ở trên cây.
Ta cũng ngộ. Nghe nhìn chi lắm thế,
Tự hỏi hoài dăm câu hỏi bâng quơ.
Sáng hay tối, phơi bày hay dấu kín,
Nhìn, nghĩ suy để rồi lại ngẩn ngơ.
Cũng lạ nhỉ? Từ lâu. Từ lâu lắm,
Ít khi nào ta rong ruỗi phố đêm.
Sao hôm nay lại đi và lại thấy,
Thở hắt ra, phố lạnh ngắt nỗi niềm.
Đốt điếu thuốc hốt nhiên ta nhận được,
Ly café nhạt thếch. Vậy mà hương…
… vẫn còn đọng trên đôi môi già cỗi,
Ai về đâu xin thơm một con đường.
Ta chợt hiểu vì sao ta thao thức,
Những khó khăn làm trăn trở ánh đèn .
Long rong phố và long rong nhìn ngó,
Một nỗi niềm rồi mai sáng bèn quên.
Còn chi nữa những nơi trong góc khuất,
Niềm vui chung hay một nỗi riêng mang.
Trong giấc ngủ có bao nhiêu giấc mộng,
Nhẹ nhàng thôi hay một giấc kê vàng.
Góc phố khuya sáng choang như chợt tối ,
Còn biết bao góc phố không ánh đèn.
Tổ ấm riêng, ta về và thao thức,
Chờ đợi hoài trăng không rớt vào hiên.
Đêm cuối năm trời vẫn se se lạnh,
Đêm cuối năm người vẫn se se lòng.
Đêm cuối năm ta đi trên phố vắng,
Mang theo về bao ý nghĩ long rong.
Ta đã ngắm nghía ngày khi rổi rảnh
Quên lu bu một thoáng cũng bận lòng
Ngày lắm bụi và ồn ào vô kể
Ngỡ đêm yên và trời cũng thêm trong
Có ngờ đâu em và nhiều điều nữa
Làm cho đêm không tĩnh lặng chút nào
Đâu có lẽ sống là lu bu suốt
Đêm và ngày cùng lộn xộn như nhau
Ta viết những giòng này trong thinh lặng,
Âm thầm chia cùng đời một chút buồn.
Ôi. Cái cõi trầm luân sao lại thế,
Nhưng lẽ nào từ bỏ để vui hơn !?
Đêm đi qua mang đầy cơn gió chướng
Ta đã đi và mang tấm lòng về
Liệu còn có những gì khang khác nữa
Khi mà trời lác đác giọt mưa khuya
***
Ôi. Phố khuya buồn… hề. Buồn quá đỗi,
Ta đi tìm gì… hề. Một vầng trăng.
Và một vầng trăng… hề. Không thấy nữa.
Một thoáng buồn buồn… hề. Lòng rưng rưng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét