Gió
Yêu gió lắm xin lòng như cơn gió
Cứ lang thang qua muôn nẻo mơ hồ
Thì thào lá cả khi vầng trăng tỏ
Và mơn man cùng làn khói lam mờ
Cũng thỉnh thoảng ồn ào cơn giận dữ
Rồi dừng chân trên đỉnh núi trầm tư
Vướng chút thơm của đất trời hoang
dã
Buồng phổi em hương đang tỏa từ từ
Cứ như thế đường gió đi lơ đãng
No cánh buồm tìm về bến bờ xưa
Mùi mồ hôi tỏa trong chiều bãng lãng
Riết nụ hôn gió đứng lại, dư thừa
Đêm ái ân lơ phơ ngoài hiên vắng
Mơn man rèm ve vuốt một tình yêu
Quay mặt lại nhìn lên làn mây trắng
Rồi nhẹ nhàng tung đôi cánh mà phiêu
Gió đi gió đi với bàn chân say khướt
Cùng trời, cuối đất mênh mang mênh mang
Ấp vào lòng triệu triệu mùi thanh trược
Hòa lẫn nhau làm nên cõi vĩnh hằng
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét