Người theo dõi

Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2016

HỘI NGHỊ DIÊN HỒNG HAY HỘI THỀ LŨNG NHAI


HỘI NGHỊ DIÊN HỒNG HAY HỘI THỀ LŨNG NHAI

Thế nước đang chông chênh. Nguy cơ bị xâm lược càng lúc càng rõ ràng, trong khi những người gọi là có trách nhiệm thì càng lúc càng tỏ rõ thái độ hèn hạ. Sự mâu thuẩn trong hành vi và lời nói của các chóp bu, của cái gọi là “Đảng Cộng Sản lãnh đạo” cũng như sự mâu thuẩn giữa các bè phái thân Tàu, thân Tây hay giữa chính quyền và nhân dân (bị gán cho cái nón “các thế lực thù địch).
Trong tình hình như thế, thấp thoáng đâu đây lại vang lên lời kêu gọi một “Hội nghị Diên Hồng”
Người quan tâm đến vận mệnh đất nước, không ai không mong mỏi điều đó xãy ra và hiểu một cách rõ ràng về giá trị của Hội Nghị này (1284) trong cuộc chiến kháng Nguyên Mông, là nhân tố quyết định trong chiến thắng. Nhưng tình hình hiện nay, thử bình tâm nghĩ lại xem ai là người đủ tâm và tầm để triệu tập và liệu dân tộc có dám đồng thuận hét lên lới “quyết đánh” khi mà cái đảng Lãnh Đạo càng lúc càng hèn, càng quyết tâm bán nước. Sau hội nghị Diên Hồng hơn 100 năm sau (1405) cũng trong một hội nghị tương đương như thế do cha con Hồ Quý Ly triệu tập để bàn kế sách chống quân Minh, chúng ta lại nghe Hồ Nguyên Trừng cảm thán: “Thần không ngại đánh, chỉ sợ lòng dân không theo mà thôi.”. Mà nguyên nhân của câu nói này thì đã rõ; việc cướp ngôi nhà Trần, trong quá trình thay đổi triều đại cũng như xây dựng triều đại mới bằng bạo lực và sức mạnh quân đội. Nhà Hồ đã làm cho lòng dân ly tán, và nhà Hồ đã sụp đổ, đất nước bị xâm lược, dù kế sách giữ nước chống quân xâm lược của ba cha con ông là không tồi. Sau đó là Giản Định Đế cũng lâm vào một vết xe đổ như thế với cái chết của Trần Thúc Giao, Trần Nhật Chiêu, rồi Nguyễn Cảnh Chân, Đặng Tất. Rồi đến Trần Trùng Quang thì mọi thứ đã tan tành. Giới lãnh đạo kháng chiến gần như không còn một chút uy tìn, đức độ hay tài năng để cố kết lòng người.

Bài học lịch sử không bao giờ cũ.
Tinh hình Việt Nam hiện nay cũng vậy, những khuôn mặt chính trị càng lúc càng lộ rõ những cái hèn, cái tham, cái gian, cái ác, dẫu có tô bao nhiêu lớp son, lớp phấn cũng chả làm nên tích sự gì.
Thân Tàu thì chẳng ai theo, mà có theo thì chỉ là bọn theo đóm ăn tàn,
Thân Mỹ thì liệu có đủ sức để Mỹ cho thân,
Thân Nhật thì chắc là thân không được vì quá tham lam (một thứ mà người Nhật tối kỵ)
Thân Nga ư? Chắc là dân không chịu mấy cái thằng láu cá này.
Chưa kể cái đạo đức xã hội mấy ngàn năm truyền thống bị Cộng Sản “đào tận gốc, trốc tận rễ” và biến tướng thành một cái thứ đạo đức gì đâu, nó đã bào mòn lòng tự tin, khái niệm yêu nước được hô hào một cách lai căng “yêu XHCN là yêu nước” mà XHCH là cái giống gì thì chả ai hình dung được kể cả những thằng, những con nói ra nó.
Thế cho nên
Quân cuồng Cộng đã thừa cơ gây họa,
Bọn gian tà lại bán nước cầu vinh.
Nướng dân đen trên lửa hung tàn,
Vùi con đỏ xuống hầm tai vạ.
Dối trời lừa người, kế quỹ quyệt đủ muôn ngàn khoé.
Gây binh kết oán, tội chồng chất ngót sáu mươi năm.
Tan nghĩa nát nhân, trời đất tưởng chừng muốn sập.
Sưu cao thuế nặng, núi chầm hết thảy sạch không.
Kẻ tìm vàng phá núi đãi bùn, lặn lội nơi lam chướng,
Người mò ngọc giòng gây quăng biển, làm mồi lũ giao long.
Nhiễu dân, đặt cạm bẫy hươu đen,
Hại vật, chăng lưới bắt chim trả.
Đến cỏ cây sâu bọ cũng chẳng được trọn đời,
Người goá bụa khốn cùng không một ai yên ổn.
Hút máu mủ sinh dân, quân gian ác miệng răng nhờn béo,
Dựng công trình thổ mộc, nhà công tư dinh thự nguy nga.
Chốn châu huyện, bao tầm sưu dịch.
Nơi xóm làng, lặng lẽ cửi canh.
Tát cạn nước Đông Hải không đủ rửa tanh nhơ,
Chặt hết trúc Nam Sơn không đủ ghi tội ác.
Thần người đều căm giận,
Trời đất chẳng dung tha.
Những tai vạ do bọn Tàu Minh và bè lủ tay sai gây ra mà Nguyễn Trãi đã viết trong Bình Ngô Đại Cáo, Đang được bọn cuồng Cộng liếm đít Tàu thực hiện hàng giờ trên đất nước với những hình thức tàn bạo hơn, hiện đại hơn. Những con đường từ Quảng Đông, Quảng Tây đang đâm thẳng vào miền Bắc thọc sâu tới Hà Nội, đường lưỡi bò đang liếm sạch Biển Đông., những con ngựa thành Troa đang nằm ở Vũng Áng, Tây Nguyên, Bình Thuận, Trà Vinh, Ninh Thuận… Trong khi đó thì bọn tay sai vét thuế, vay nợ, đẻ ra hàng ngàn thứ phí. Tình hình nội bộ giết nhau như thời Giản Định Đế Trần Trùng Quang đang âm thầm hoặc công khai diễn ra một cách tàn khốc. Tiếng súng Yên Bái là đỉnh điểm hay khởi đầu thì chưa biết chắc, trong khi người dân thì bị o ép đến cùng cực, Dương Nội, Thái Hà, Cống Rộc, Chùa Liên Trì, giáo xứ Kỳ Anh. Cả đất nước nát bét ra vì những lương thực, thực phẩm, thuốc men, hóa chất, phân bón thuốc trừ sâu và những công trình ngàn tỷ bỏ hoang, những tượng đài ngàn tỷ mới xây đã sập, Những con đường xây chưa xong đã lỡ với những trạm thu phí.
Phương án “Hội nghị Diên Hồng” tuyệt đối không có cơ hội thực hiện. Dù hiện nay khả năng quân sự của VN không thua kém bất cứ quốc gia nào trong khu vực. Nhưng tìm đâu ra Trần Thánh Tông, Trần Nhân Tông, Trần Hưng Đạo, Trần Quang Khải

Cũng lại lịch sử, lịch sử cần tái hiện chăng?
Năm 1416. Lê Lợi và 18 người bạn mình, những người không tên tuổi, không gươm giáo chỉ có mỗi người một tấm lòng và một ngọn đuốc làm nên hội thề Lũng Nhai.
Đây là con đường duy nhất. Không thể ngu xuẩn mà mơ mộng một Gorbachov, một Boris Ensin hay một Valdimia Putin. Đất nước sẽ loạn lên thêm gấp trăm lần thời Giản Định Đế hay Trần Trùng Quang.
Không ai muốn đánh nhau để đầu rơi máu đổ, đất nước banh chành. Nhưng nếu cần thì Quyết Chiến
HÃY THẮP LÊN NGỌN ĐUỐC LŨNG NHAI


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét