Gió Đồng Bằng
Gió đồng bằng cứ rộn
ràng đi suốt
Hương đồng xanh thơm mãi
với vườn xanh
Con kinh nhỏ lặng lờ ra
sông lớn
Cặm cụi mang theo nước
một ân tình
Như thế đó từ thời đi mở
đất
Giọt mồ hôi mãi ứa không
hạn kỳ
Tỏa trong gió hòa tan
trong giọt nước
Tươm đất nâu để lóng
lánh xanh đầy
Chiều Rạch Giá ngắm ngó
ra cửa biển
Nhìn giòng sông Cái Lớn
chạy về tây
Sáng Cà Mau ngồi nghe
rừng đước hát
Hoa tràm U Minh ngan
ngát cánh ong bay
Thơ Hà Tiên từ ba trăm
năm trước
Vẫn còn đang lấp loáng trăng
Đông Hồ
Mắm Châu Đốc thơm giòng
kinh Vĩnh Tế
Con nước lên gọi đàn cá
linh về
Nắng Long Xuyên long lanh
làm sao ấy
Hương phù sa ngan ngát
buổi hanh trưa
Ghe mui lón ngược xuôi
theo sóng nước
Đêm Cần Thơ giọng hát khẳm con đò
Đồng Bạc Liêu mặn mòi
chi lắm vậy
Chờ hạt tiêu Phú Quốc
phả hương nồng
Đêm Sóc Trăng giọng dù
kê óng ả
Điệu lâm thôn dịu oặc
mái chùa cong
Gió chướng Long An hương
Chợ Đào bay lả
Cho giòng sông Vàm Cỏ
bốn mùa thơm
Mưa Cao Lãnh vàng đồng
hoa điên điển
Chiều Sa Giang rau ráu
bánh phồng tôm
Múi măng cụt ngọt lừ môi
Măng Thít
Mận Vĩnh Long trắng muốt
những hàm răng
Xuân dượm đến đong đưa
xoài Hòa Lộc
Giòng sông Tiền lấp lóa
một vầng trăng
Tiếng thì thào từ Bến Tre
vọng lại
Những ngọn dừa lả ngọn
gió trùng dương
Và tiếng hát đang vẫy
tay mời gọi
Tiếng đàn kìm rung rẩy
nắng Gò Công
Sếu trăm cánh bay qua
trời Đồng Tháp
Nỗi lòng ai đang gợi nhớ
Mỹ Tho
Men Gò Đen làm ấm lòng
lữ khách
Trong vu vơ tiếng ai đó
đang hò
Trên tất cả là biển trời
sông nước
Đang cưu mang ngần ấy
những tấm lòng
Người mở đất từ bốn trăm
năm trước
Để làm thành muôn thuở
một non sông
Quán Tâm Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét