Hơn một năm nay. buồn quá không
viết gì được, nói theo kiểu Lê Tuấn Đạt là làm cái gì cũng cảm thấy vô duyên.
Nghe lời bè bạn, định nghĩ ngơi cho tĩnh tâm, cho lại sức. Nhưng hồi đêm, để dỗ
giấc, nằm đọc lại những trang sử cũ, vừa đọc vừa hào hứng vừa ngậm ngùi và…
NHỚ TỔ TIÊN MÀ RƠI NƯỚC MẮT
Đêm nằm nhớ tổ tiên mà rơi nước mắt
Như muốn góp cùng cha ông làm thành
nước sông quê
Để chuyên chở những câu hò điệu hát
Cho lúa ngô xanh ngát kéo nhau về
Như từ thuở ban đầu trồng nên hạt
lúa
Ngát nắm trà xanh trên những nương
đồi
Tưới mát hàng cau, vườn trầu, cho
đỏ hồng môi cắn chỉ
Và tình quê thành lứa đôi… lứa đôi…
Đêm nằm nhớ tổ tiên mà rơi nước mắt
Chẳng khó khăn nào mà chẳng vượt
qua
Không giặc hung tàn nào mà không
ngăn được
Bốn ngàn năm rộng mở một sơn hà
Lòng hòa hiếu đã thấm dần trong máu
Chí anh hùng đâu ngại những hy sinh
Lòng bao dung vẫn không hề suy
suyển
Bọn đại Hán tham tàn gục mặt bao
phen
Đêm nằm nhớ tổ tiên mà rơi nước mắt
Khi lũ cháu con sao nãy lắm thằng
hèn
Cúi mặt, khom lưng làm thân khuyển
mã
Quên cả giống nòi báng bổ tổ tiên
Giặc vào nhà, giặc ồn ào trước ngõ
Miệng tanh hôi lại chí chóe hòa
bình
Đánh giặc thì run, bóp họng dân thì
khỏe
Dóc láo lọc lừa, bóc lủm thấy mà
kinh
Đêm nằm nhớ tổ tiên mà rơi nước mắt
Thân gìa nua dâng hiến được gì đây
Giọt nước mắt không nhấn chìm được
giặc
Thì làm sao gìn giữ nước non này
Nỗi lòng ta xin gởi vào em cháu
Còn quê hương mới còn được phận
người
Hãy giữ lấy như tổ tiên đã giữ
Cho dân tộc này nên hình vóc hôm
nay
Nguyễn Hiền Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét